Chương 20

Tam phu nhân nhìn Liễu Bình, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, nha đầu kia sẽ không vô duyên vô cớ mà hành động. Trước đây vụиɠ ŧяộʍ đi gặp, mà bây giờ thì không hề kiêng kị việc người nhìn thấy, như vậy chắc chắn phải có cái gì đó để dựa vào. Cái mà nha đầu Kỷ Uyển Diễm này có thể dựa vào, đó chính là sự sủng ái của lão thái quân, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái gọi là “sủng ái” của lão thái quân rốt cuộc là có ý gì, bất quá chỉ là từ một quân cờ bình thường trở thành một quân cờ cao cấp mà thôi.

Mặc dù là như thế, nhưng Chu thị vẫn có chút để ý.

Cho đến hai ngày sau, Kỷ Uyển Diễm theo lão thái quân tiếp khách ở Tùng Hạc Viện, người đến chính là Tri châu phu nhân[1], lão thái quân cố ý muốn luyện can đảm cho Kỷ Uyển Diễm, liền bảo nàng diễn tấu ở trước mặt khách nhân, kết quả đương nhiên là khiến người kinh ngạc không thôi. Sau khi Tri châu phu nhân biết được Kỷ Uyển Diễm bái Lưu tam lang làm thầy, càng thêm tán thưởng Kỷ Uyển Diễm, lão thái quân nghe mà cười không khép được miệng, phá lệ hỏi Kỷ Uyển Diễm một câu:

"Nha đầu a, đây chính là phúc phần của con, Tri châu phu nhân chính miệng tán dương, nói đi, con muốn ban thưởng gì?"

[1]Tri châu: là người đứng đầu một châu

Kỷ Uyển Diễm rời khỏi đàn cổ, ngồi chính giữa hai bên hàng ghế, dung quang rực rỡ làm phòng khách sáng bừng lên, Tri châu phu nhân không khỏi kinh hãi với dung mạo xuất sắc của nha đầu này, nghe nói năm nay mới mười tuổi, nếu là lớn hơn chút nữa, nhất định là tiền đồ như gấm.

Lão thái quân làm sao không nhìn ra dung mạo tuyệt thế còn non nớt của Kỷ Uyển Diễm, nhưng bà ta lại không định ngăn lại, tùy ý để Kỷ Uyển Diễm phô trương mỹ mạo cùng tài hoa của nàng, dù sao lão phu nhân cũng hiểu rõ, một nữ tử có sắc đẹp cùng tài hoa cũng không thể bảo đảm nàng cả đời cao quý, dung mạo cùng tài hoa của nữ tử tuy quan trọng, nhưng tất cả những điều này phải được xây dựng trên cơ sở có một thanh danh tốt, ví như thanh lâu danh kỹ, cũng xinh đẹp tài hoa, nhưng thế nhân lại đối đãi như thế nào với các nàng đây?

Kỷ Uyển Diễm hít sâu một hơi, thể hiện dáng vẻ một tiểu cô nương mười tuổi được trưởng bối khen ngợi mà đắc chí, hai tròng mắt đảo tròn, sau đó mới dùng thanh âm bé như muỗi kêu nói ra:

"Lão thái quân ngày thường cũng có ban thưởng. Tứ nha đầu không dám đòi ban thưởng gì."

Lão thái quân cùng Tri châu phu nhân nhìn nhau nở nụ cười, làm sao nghe không hiểu, đây là lời nói khách khí của hài tử, Tri châu phu nhân là người thương tiếc tài năng, liền nói với Kỷ Uyển Diễm:

"Tứ cô nương cần gì phải khách khí với tổ mẫu của con? Muốn cái gì cứ việc nói, lão thái quân là người hoà ái, con chỉ cần mở miệng, không sợ lão thái quân trách cứ."

L

ão thái quân cũng coi như là người nhìn Tri châu phu nhân lớn lên. Tri châu phu nhân và Kỷ gia đại tiểu thư là khăn tay chi giao, đại tiểu thư gả vào Trấn Quốc công phủ làm Quốc công phu nhân, hai người cũng thường xuyên trao đổi thư từ, cho nên trước mặt lão thái quân, Tri châu phu nhân cũng là một tiểu bối thân thiết, lúc nói chuyện cũng không để ý nhiều đến lễ nghi.

Kỷ Uyển Diễm nhìn Tri châu phu nhân, liền nhớ tới đại cô cô của nàng, trong ấn tượng của nàng, Kỷ gia có tất cả ba nữ nhân lợi hại, một người là lão thái quân, một người là Kỷ Uyển Ninh, còn một người chính là đại cô nãi nãi đã sớm xuất giá, đích trưởng nữ Kỷ gia chân chính. Lão thái quân gả nàng cho thế tử Trấn Quốc công, làm chính thê, nghe nói ban đầu sống rất tốt, thế nhưng vài năm sau, thế tử tập tước, trở thành Trấn Quốc công, Kỷ thị cũng trở thành Trấn Quốc công phu nhân, lão quốc công phu nhân muốn Quốc công vừa tập tước nạp thϊếp, Kỷ thị ngoài mặt thì đồng ý thu xếp, nhưng trong lòng thì không tình nguyện, sau khi trở về khóc lóc kể lể một hồi với lão thái quân, liền nạp thứ muội vào trong phủ làm thϊếp cho Quốc công gia, qua đó có thể thấy được, đại cô nãi nãi này cũng là người có thủ đoạn.