Chương 1-2: Kỷ gia Tứ cô nương

Lại một trận tuyết lớn mùa đông tới

Tuyết năm nay rơi sớm hơn năm trước một chút, gió lạnh thổi qua từng phố lớn ngõ nhỏ, ai nấy đều quấn chặt áo bông, vùi đầu tiến về phía trước.

Người làm ở hiệu thuốc gõ cửa hông Kỷ gia. Tiểu nha hoàn từ phía sau cánh cửa bước ra trông có vẻ là một nha đầu tầm sáu tuổi, mặc một chiếc áo nhỏ màu sương, quần bông xanh sẫm cùng giày bông màu đen, trên đầu là hai búi tóc nguyên bảo, trông mặt mũi sáng sủa, nhận gói thuốc trong tay tiểu nhị kia liền đi vào cửa.

Kỷ gia là một trong hai vọng tộc Uyển Bình, Nhị gia Kỷ Sóc tập tước ở Kinh thành kế nhiệm tước vị Bình Dương Hầu, người Nhị phòng đều theo Kỷ Sóc sống ở Kinh thành. Đại phòng, Tam phòng, Tứ phòng Kỷ gia đều lưu lại quê nhà. Năm năm trước, tam lão gia Kỷ Mang nhận chức tri phủ Uyển Bình, ở địa phận Uyển Bình danh gia vọng tộc như Kỷ gia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tiểu nha hoàn kia đi qua hàng lang tây sương gấp khúc, hai bên hành lang đều là một mảng trắng xóa, tuyết rơi hai ngày không ngớt, tuy rằng trong viện đều có người quét tước nhưng cũng không chịu nổi tuyết bay liên miên.

Đi qua hành lang gấp khúc đó là đến đình viện, tiểu nha hoàn đội gió tuyết chỉ chốc lát đã tới Nguyệt Dao Uyển, dưới hiên nhà có mộng bóng người xiêm y màu tương đứng trước cửa, Từ ma ma rụt đầu đứng đó, khó khăn lắm mới chờ được nha hoàn kia.

" Sao lại đi lâu như vậy, thuốc đâu?"

Từ ma ma tầm bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặc một bộ váy áo màu tương, có vẻ là quần áo cũ nhiều năm, màu sắc đã không còn tươi sáng, bà ấy là nhũ mẫu của Tứ cô nương, là người thân cận hầu hạ nhiều năm.

Tiểu nha hoàn đem thuốc đưa cho Từ Ma Ma, hình như còn có chút không vui mà nói:

" Cái gì mà lâu chứ? Không phải là đứng ngoài đó chờ tiểu nhị đưa thuốc tới sao, Từ ma ma ma không biết đừng nói bậy, nếu để ma ma quản sự nghe được lại cho rằng con ở bên ngoài chơi đùa, đến lúc đó lại muốn đánh tay con."

Từ ma ma gỡ gói thuốc ra nhìn, thấy tiểu nha đầu kia cứ đứng đó không chịu đi miệng còn lải nhải dong dài, bà làm sao không hiểu ý chứ, bà cũng muốn thưởng cho hai đồng nhưng thật sự không có cách nào cho được.

Đành phải nở nụ cười làm lành:

" Túy Nhi là người tốt nhất, Từ ma ma nhớ kỹ ân tình của ngươi, tháng sau khi phát tiền nhất định sẽ mua kẹo cho ngươi ăn."

Thúy Nhi tuy rằng không được thưởng chút gì, nhưng được lời hứa ngọt kia. rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, vẫn còn thiện lương, học theo bộ dáng các ma ma khác bĩu môi với Từ ma ma, rồi lại chạy đi trong gió tuyết.

Từ ma ma nhìn bóng dáng Thúy Nhi rời đi, vì cái ánh mắt khinh thường của cô bé trước khi đi mà thở dài, Tứ cô nương không được sủng ái, ngay cả tiểu nha hoàn mới sáu tuổi đã dám bày ra sắc mặt không tốt cho bà xem rồi.

Đem thuốc gói kỹ lại nhét vào trong vạt áo, Từ ma ma chà xát hai tay, thở ra một ngụm sương trắng, lúc này mới cầm cây dù ở cạnh cửa, bọc lại cổ áo bước vào trong sân.

Nguyệt Dao Uyển là nơi ở của Tứ Cô Nương, Đại phòng cũng chỉ còn lại một cô nương như vậy, còn có một nhị công tử ở trong viện khác. Nguyệt Dao Uyển vẫn duy trì bố trí bộ dáng giống như hai năm trước Đại Lão Gia còn tại thế., nơi này đã có chút xưa cũ, dù trong phủ hàng năm đều có tu sửa lại nhưng lại chẳng có ai nhớ tới tu sửa nơi này một chút. Tứ cô nương tuổi còn nhỏ, thế đơn lực mỏng, sao có thể làm chủ được chuyện này, ngay cả lượng tiền mỗi tháng, bà đều phải tự đến phòng thu chi để quyết toán mới có thể lấy được chút tiền đếm đươc trên đầu ngón tay.

Tứ cô nương vốn là người tình huống khó khăn nhất, vất vả lắm mới học được một khúc cầm đi trình tấu ở trong tiệc mừng thọ của lão thái quân nhận được khen ngợi.

Lão thái quân khen nàng không dứt miệng, trước mặt mọi người khen nàng có thiên phú, còn bày tỏ chút ý tứ đem tứ cô nương dưỡng hai ngày bên người bà. Ngay khí Từ ma ma cho rằng ngày lành của Tứ Cô Nương tới rồi, đột nhiên nhà dột còn gặp cơn mưa suốt đêm, Tứ cô nương trên tiệc mừng thọ lén ăn hai con tôm, khi trở về liền phát tác hẽn suyễn, thượng thổ hạ tả, cả người nổi mẩn đều sưng lên một vòng.

Khiến lão thái quân mất hứng, tuy nói mời đại phu tới khám ổn định bệnh tình, nhưng chuyện tốt tới ở bên cạnh lão thái quân hai ngày cũng liền bay mất luôn.

Từ ma ma ôm thuốc, vén mành trước cửa phòng Tứ cô nương, trong phòng hơi có chút ấm áp, nhưng than củi kia có mùi thật gay mũi

Tứ cô nương nằm trên giường, bên cạnh không có ai khác hầu hạ, Từ ma ma sợ đốt than xảy ra vấn đề nên mở nửa cánh cửa sổ, không có đóng chặt, tuy làm như vậy trong phòng chẳng tụ được mấy hơi ấm nhưng mùi hương trong phòng cũng thoải mái hơn chút.

Bài trí trong phong cũng có chút cũ kỹ, Tấm bình phong thêu hai mặt bằng gấm Tứ Xuyên chắc là thứ đồ đáng giá nhất trong căn phòng này rồi. Tiếc rằng khung gỗ cũ đã nứt banh ra, gỗ cũng vì năm tháng mà nứt nẻ, đứt gãy cũng là chuyện sớm muộn.

Trên giường tứ cô nương rủ xuống lớp màn màu sương, vốn là màu vàng nhạt ấm áp, chỉ là dùng suốt mấy năm liền đã bị giặt tới trắng ra, giờ đã phai thành màu sương rồi. Trên giường có hai chiếc chăn bông tầm hai cân, phía trên còn đắp hai chiếc áo dài mới coi như ấp áp.

Từ ma ma tới gần nhìn xem, Tứ cô nương hai mắt còn nhắm, sau khi xoa tay vài lần đến lúc không còn lạnh như trước mới đến chạm vào trán Tứ cô nương, rồi lại so thử với nhiệt độ trên trán mình xác định đã bớt nóng mới yên lòng.

Tứ cô nương sinh ra đã có bệnh lạ, không ăn được tôm cua linh tinh, cua còn đỡ một chút nhưng tôm tuyệt đối không thể ăn. Tiệc mừng thọ hôm đó bà không đi theo Tứ cô nương, người hầu hạ bên cạnh không biết Tứ cô nương có bệnh này, hầu hạ sơ sảy làm cô nương gặp chuyện. Từ ma ma áy náy trong lòng cũng chỉ có thể thừa nhận hết thảy đều là số mệnh.

Lấy ra gói thuốc trong vạt áo, Từ ma ma đi tới cái bếp nhỏ ở góc tường, trên bếp đang đun ấm nước bên cạnh có lu nước nhỏ cùng hai cái ấm sành tử sạch sẽ, mấy ngày nay bà đều sắc thuốc ở trong góc nhỏ gần cửa sổ đó, thứ nhất vừa có thể ở gần chăm sóc cô nương,thứ hai có thể khiến trong phòng ấm áp thêm đôi chút. Đem thuốc ngâm qua rồi để cạnh cửa sổ cho ráo nước, sau đó lại đổ thêm nước mới rồi bắc lên bếp nhỏ chậm rãi ninh lên.

" Khụ..Khụ."

Có tiếng ho khan rất nhỏ vang lên, Từ ma ma đứng lên đem hai tay ướt sũng xoa xoa vào bên ngoài áo bông, xuyen qua bình phong đi vào nội gian

, thấy chăn lúc trước còn yên lặng giờ đang động động một chút liền nhanh chân chạy tới

, một cánh tay trắng nõn vươn từ đệm chăn ra, Kỷ Uyển Diễm từ trong chăn ló đầu ra.

Từ ma ma liền tiến lên hỏi:

" Cô nương muốn uống nước sao?"

Kỷ Uyển Diễm muốn ngồi dậy nhưng tay chân đều không có chút sức lực, mơ mơ màng màng thấy hình dáng Từ ma ma, trong ánh mắt có chút dao động, đây liệu có phải là mơ? nhưng nàng đã chết rồi làm sao có thể mơ. Từ ma ma là người đối xử với nàng tốt nhất trên đời này, chỉ tiếc bên cạnh nàng có quá nhiều người chướng mắt, không nhìn được cảnh Từ ma ma đối xử tốt với nàng, thời điểm nàng xuất giá, Từ ma ma bị người ta tính kế, bị đánh gãy tay chân, đuổi ra khỏi phủ trở thành ăn mày. Cuối cùng cũng không biết là bị lạnh chết hay là đói chết.

Những chuyện này phải rất nhiều năm sau nàng mới biết được, người trong phủ vì muốn nàng xuất giá nên nói dối là đã đem Từ ma ma về nông thôn, chờ đến khi nàng phát hiện ra thì đã muộn rồi.

Mặc kệ là mơ hay thực, Kỷ Uyển Diễm hiện giờ chỉ cảm thấy cổ họng giống như muốn khô cháy, mơ hồ nghe thấy chữ " nước " liền chậm dãi gật đầu, sau đó lại ngả xuống gối.

Không lâu sau, trong miệng được rót một chút nước, âm ấm, không nóng không lạnh vừa đủ.

Nước chảy qua cổ họng, phảng phất giống như mảnh đất khô cằn từ lâu gặp được cơn mưa dễ chịu, hơi thở cũng đều thoải mái hơn nhiều.Uống liên tiếp ba ly cuối cùng cũng đỡ cơn khát, sau đó lại tiếp tục mơ màng ngủ mất.

Nửa mộng nửa tỉnh, nàng thấy rất nhiều người cùng sự việc, đều là những chuyện cũ từng xảy ra. Kỷ Uyển Diễm ý thức dần trở lại, nàng nhớ rõ chính mình đã chết, thất bại thê thảm, bị gia tộc đuổi khỏi kinh thành, lại bị xa phu vô lương tâm vì tiền mà hại chết trong lúc giành giật đồ vật, nàng bị đẩy ngã xuống huyền nhai, nàng thật sự là đã chết rồi.

Nhưng theo ý thức dần thanh tỉnh, Kỷ Uyển Diễm liền cảm thấy không đúng lắm.

Khi nàng tỉnh lại còn thấy Từ ma ma còn hầu hạ bên cạnh, mấy ngày trôi qua mới xác thực đây không phải là mơ, giọng nói của Từ ma ma, cử chỉ, tất cả đều là bộ dáng lưu lại trong trí nhớ của nàng, nàng sẽ không nhận nhầm. Nhưng nơi nàng đang ở có điểm làm nàng không xác định rõ được.

Nàng là đích nữ Đại phòng Kỷ Gia, bên trên có một ca ca, cha mẹ sinh nàng có chút muộn

, bởi vậy trong các cô nương Kỷ gia đứng hàng thứ tư, nàng lúc mười sáu tuổi sống ở Linh Lung Uyển, đó là nơi gần Tùng Hạc Viện của Lão thái quân,. Linh Lung Các cái gì cũng đều có cả, vô cùng tráng lệ tinh xảo. Ăn, mặc, đồ dùng tát cả đều là tốt nhất. Không vì thứ gì khác chỉ bởi vì Lão thái quân thích nàng. Kỷ gia nhiều cô nương như vậy lão thái quân lại thích nàng nhất.

Mãi sau này nàng mới biết được nguyên nhân, vốn những yêu thích đó của lão thái quân đều có mục đích khác.

Mà nơi cũ kỹ này chắc chắn không phải Linh Lung Các.Ngược lại có chút giống nơi mà nàng ở trước năm mười tuổi - Ngọc Dao Uyển. Chỉ tiếc năm tháng có chút xa săm, nàng không còn nhớ rõ lắm. Mãi sau khi dưỡng bệnh nhiều ngày rồi, cuối cùng nàng cũng có thể ngồi dậy. Thời điểm thấy tấm bình phong bằng gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt nàng mới thoáng xác định được.

Tấm gấm Tứ Xuyên thêu hai mặt đặt ở đây, vậy nơi này đích xác là Ngọc Dao Uyển rồi.

Nàng còn nhớ rõ, Thời điểm lúc trước dọn từ Nguyệt Dao Uyển tới Linh Lung Các cảm thấy Thổ khí dương mi, Nguyệt Dao Uyển hết thảy đều là chuyện cũ nàng đều bỏ hết, Tấm gấm Tứ Xuyên này đã bị đem đặt trong nhà kho, thẳng đến khi xuất giá,Từ ma ma mới đem gấm vóc cũ này tới, đặt dưới đáy của hồi môn của nàng. Sau này khi nàng rơi vào cảnh khốn cùng khổ sử, không lo nổi cơm ba bữa, lúc nàng mới đem tấm gấm Tứ Xuyên bán đi được chút tiền lo cho cuộc sống, nhưng cũng nhanh chóng bị nàng tiêu sạch.

Tấm gấm Tứ Xuyên khi đó không được tươi sáng như bây giờ, nhưng tài nghệ, kỹ thuật thêu kia dù có cũ kỹ cũng vô cùng đáng giá, lúc đó bán được mười sáu lượng bạc, Trưởng quỹ còn nói nếu không phải tấm gấm này có chút tổn hại thì giá cả có khi còn lớn hơn nhiều lần.

Thẳng đến khi xác định được nơi mình đang ở, Kỷ Uyển Diễm mới chậm chạp tin rằng bản thân lại trở về năm mười tuổi ấy.

Lúc này, nàng còn chưa được lão thái quân coi trong, chưa bị lão thái quân sủng áo lên mây, chưa bị phú quý làm mờ mắt, chia bị nhiễm cái ngạo khí không ai sánh bằng, chưa bị đưa đi phủ đệ của quý nhân là bình hoa trưng bày, chưa có đắc tội những người xung quanh......