Linh Lung Các ở bên cạnh Tùng Hạc Viện, nơi này có động tĩnh gì, thì viện nhỏ bên cạnh rất nhanh liền có thể biết rõ, vừa vặn Tam phu nhân đang ở Tùng Hạc Viện, nghe thấy bà tử bẩm báo liền vội vàng sang xem. Chỉ thấy Kỷ Uyển Thanh chật vật không chịu nổi đứng ở dưới bậc thang, Kỷ Uyển Diễm đứng ở trên bậc thang, ngược sáng khiến cả người nàng như phát ra hào quang, thoạt nhìn tôn quý phi phàm, dung mạo chim sa cá lặn gây chấn động mạnh trong lòng Tam phu nhân. Bà ta tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Lâm thị ở trên người Kỷ Uyển Diễm, nghiêng nước nghiêng thành, độc lập tuyệt thế, vừa tôn quý lại kiêu ngạo, lúc nào cũng lấy tư thái bễ nghễ nhìn xuống nàng ta, khiến người không dám mạo phạm
Không, nàng ta không phải là Lâm thị!
Vỏn vẹn chỉ trong chớp mắt, Tam phu nhân đã ổn định tâm tình, đi đến bên cạnh Kỷ Uyển Thanh lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, nhao nhao ầm ĩ?"
Kỷ Uyển Thanh vừa nghe tiếng của Tam phu nhân, cũng biết là cứu tinh đến, xoay người cáo trạng với Chu thị:
"Mẫu thân, người nhìn xem con đều bị Kỷ Uyển Diễm hại thành cái dạng gì. Nàng ta để cho nha hoàn của nàng ta đối xử với con tệ như vậy, người cần phải làm chủ cho con."
Tam phu nhân nhìn dáng vẻ chật vật của Kỷ Uyển Thanh, đáy mắt không hề gợn sóng, giương mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm đang đi xuống từ bậc thang, nhàn nhạt hỏi:
"Đây là có chuyện gì? Con giải thích cho ta."
Kỷ Uyển Diễm đi xuống bậc thang, đến trước mặt Chu thị, phúc thân nói: "Tam tỷ hiểu lầm. Lúc nàng rời khỏi phòng con, không cẩn thận đυ.ng phải đồ sứ bày cạnh cửa khiến đồ sứ vỡ nát, con bảo hai nha hoàn thô sử tới dọn dẹp. Tam tỷ lại chỉ lo cùng con cáo biệt, không cẩn thận nhìn đường, không cẩn thận liền dẫm lên tay nha hoàn, lúc này mới ngã xuống."
Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới Kỷ Uyển Diễm lại nói như vậy, nàng ta cố ý đá vỡ bình sứ Thanh Hoa kia, nào có phải là không cẩn thận như vừa nói, nhưng nàng ta cũng không dám trực tiếp nói với mẫu thân là nàng ta cố ý, bởi vì tối hôm qua mẫu thân đã nhắc nhở nàng ta, gần đây lão thái quân hợp ý Kỷ Uyển Diễm, tại thời điểm này đừng gây phiền toái không cần thiết với nàng ấy. Nàng ta hôm nay cũng không phải đến gây chuyện phiền toái, chỉ là muốn xem Lão tiên sinh nổi tiếng thiên hạ kia sẽ đưa cho Kỷ Uyển Diễm đồ tốt gì. Nàng ta ở trong phủ, ỷ là đích nữ tam phòng, ngoại trừ không dám lỗ mãng trước mặt Nhị tỷ, còn đối với các tỷ muội phòng khác từ trước đến nay nàng ta cũng không sợ đắc tội. Nếu có đồ tốt thì cho dù nàng ta có đoạt lấy, thì các nàng cũng không dám nói gì, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay gặp được Kỷ Uyển Diễm một kẻ không ngại sinh sự, mới xảy ra chuyện như bây giờ.
Đây toàn bộ đều do Kỷ Uyển Diễm sai! Kỷ Uyển Thanh nhìn Kỷ Uyển Diễm đầy oán độc, hung dữ nói:
"Thế nào là không cẩn thận, ta nghĩ chính ngươi đã chỉ điểm cho nha hoàn kia, bằng không ai cho nàng lá gan lớn như vậy?"
Kỷ Uyển Diễm vẫn mỉm cười, giữ vững kiên trì, nhìn Kỷ Uyển Thanh giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, ánh mắt kiêu ngạo này giống với phu nhân Lâm thị năm đó. Chu thị cắn chặt hàm dưới, thể hiện dáng vẻ vì ái nữ mà ra mặt hướng sau lưng Kỷ Uyển Diễm hỏi:
"Nha hoàn kia sao dám cả gan làm loạn?"
Kỷ Uyển Diễm tránh sang một bên, lộ ra một nha hoàn đang quỳ trên bậc thang. Chu thị liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy nha hoàn kia dáng vẻ bị hù doạ không nhẹ, lắc đầu liên tục, hoảng sợ nói:
"Nô, nô tỳ không phải là cố ý, là Từ ma ma gọi nô tỳ qua dọn dẹp mảnh vỡ, nô tỳ đang cúi đầu thu thập, thì cảm thấy tay bị dẫm lên, lúc này mới rút tay về, không nghĩ tới đúng là Tứ cô nương, nếu là nô tỳ sớm biết đấy là Tứ cô nương, thì nào dám rút tay, xin Tam phu nhân tha mạng."