Chương 10

Kỷ Uyển Diễm mới vừa chuyển đến Linh Lung Các, toàn bộ đồ vật trong phòng đều thuộc khố phòng đều có sổ sách ghi chép lại, không được tuỳ tiện làm hỏng. Từ ma ma nhìn Tam cô nương một cước liền đá vỡ bình sứ Thanh Hoa có giá trị xa xỉ, không cần phải nói đến có bao nhiêu đau lòng, nhưng đối với Kỷ Uyển Thanh cường thế, bà lại không dám nói gì ở ngay trước mặt nàng ta. Đang do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt thì đã nghe thấy Kỷ Uyển Diễm bình tĩnh mở miệng nói một câu:

"Đi gọi nha hoàn thô sử đến dọn dẹp, đừng để mảnh sứ cứa vào người Tam cô nương."

Kỷ Uyển Thanh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn mảnh sứ vỡ vụn rơi đầy đất, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của Kỷ Uyển Diễm khi thỉnh tội với Tam phu nhân, tâm tình liền tốt lên một chút. Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng ta, làm lộ rõ vẻ mặt kiêu căng vui vẻ, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn Kỷ Uyển Diễm, trong mắt dường như viết "Ngươi có thể làm gì được ta". Kiếp trước, đối với sự khıêυ khí©h của nàng ta, Kỷ Uyển Diễm trước sau như một nhẫn nại nhiều hơn là nổi giận. Nhưng đời này, đối diện với ngôn ngữ cùng hành vi cay nghiệt của Kỷ Uyển Thanh, trong lòng Kỷ Uyển Diễm không hề gợn sóng, bởi vì nàng biết rõ kết cục sau này của Kỷ Uyển Thanh. Giống như phải đối mặt với một bệnh nhân mắc bệnh nan y vậy. Nếu như không có huyết hải thâm cừu thì cớ gì phải tranh luận với họ chứ

Hai nha hoàn thô sử đi vào, nhặt từng mảnh vỡ của bình sứ cho vào trong cái hốt rác. Nha hoàn mặc áo váy bằng vải thô, đầu đội khăn màu xanh quỳ trên mặt đất dùng vải ướt lau chùi sàn nhà. Kỷ Uyển Thanh ác ý cười một tiếng, nói với Kỷ Uyển Diễm:

"Cái bình này là tác phẩm của đại sư Bình An phường, một bộ tám cái, giờ vỡ mất một cái, thì có nghĩa là cả bộ không thể dùng. Ta xem ngươi giải thích với Tam phu nhân như thế nào."

Bỏ lại một câu, Kỷ Uyển Thanh xoay người liền muốn rời đi, nào ngờ lúc xoay người lại giẫm lên mu bàn tay của nha hoàn thô sử kia, khiến cho lòng bàn tay của nàng đè lên mảnh sứ. Theo bản năng, nha hoàn kia kêu “A” một tiếng liền rút tay đang bị giẫm dưới chân của Kỷ Uyển Thanh khiến nàng ta bị trẹo chân, mất cân bằng, lại đang ở trên bậc thang nên thoáng cái đã thấy nàng ta ngã lăn từ trên bậc thang xuống.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, vẫn là Từ ma ma kịp phản ứng, vội vội vàng vàng từ trên cầu thang đuổi theo, trong miệng hô:

"Ai da, ôi chao, Tam cô nương ơi là Tam cô nương, như thế nào nói ngã liền ngã đây! Mau mau, Phấn Đào, Phấn Bích các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đỡ cô nương nhà các ngươi dậy!"

Từ ma ma ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chính bản thân bà cũng không dám tiến lên đỡ, bậc thang cũng chỉ có năm sáu bậc, té xuống thì cũng không bị thương nặng nhưng thực sự là rất mất mặt. Lúc ngã, mặt nàng ta đυ.ng phải lan can, trên mặt đã có một vệt đỏ, búi tóc lỏng lẻo, xiêm y rối loạn, không cần phải nói có bao nhiêu chật vật. Lúc này mà đi qua đỡ nàng ta, thì cho dù có là thân nương cũng sẽ bị ăn mắng vài câu.

Quả nhiên Phấn Đào Phấn Bích vừa đi tới đỡ nàng ta đứng lên, nàng ta cả người căng cứng, đẩy hai người ra xa, ngồi dưới đất giãy chân khóc lóc om sòm: "Cút! Phế vật, đồ vô dụng! Phế vật!"

Tam cô nương có thể phát hỏa, Phấn Đào Phấn Bích lại không thể. Mặc dù vô tội bị chửi mắng, vẫn phải kiên trì tiến lên nâng nàng ta dậy. Kỷ Uyển Thanh biết mình mất thể diện, việc cần làm lúc này là mau chóng quay về chỉnh lại váy áo, thế nhưng nàng ta chính là nuốt không trôi cục tức này. Kỷ Uyển Diễm từ trong nhà đi ra, cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay của nha hoàn thô sử đang quỳ ở một bên, nha hoàn kia cũng nhút nhát e lệ ngẩng đầu nhìn Kỷ Uyển Diễm một cái.