Chương 2

6.

Quý phi tỉnh lại nghe thấy cuộc đối thoại cũng không tỏ thái độ gì, chỉ bảo ta ngẩng đầu lên.

Nàng ta nhìn mặt ta vài lần rồi hỏi:

- Bệ hạ hỏi tên ngươi?

Ta đáp:

- Bệ hạ hỏi tên để ghi nợ tính mạng nô tì thôi, nếu về sau nương nương có chuyện, nô tì khó tránh bị phạt.

Lúc này nàng ta mới nhoẻn cười, thản nhiên vuốt ve gương mặt mình:

- Bổn cung đã bảo mà, chẳng qua thanh tú một chút, bệ hạ đã có đóa mẫu đơn là bổn cung đây, thêm đám oanh yến hậu cung kia, chẳng lẽ lại lọt mắt ngọn cỏ dại như ngươi?

Ta sợ đến tái mặt:

- Nô tì không dám.

- Hừ, cho ngươi cũng không dám!

7.

Tháng ngày lại về như cũ, Bùi Khải và quý phi quấn nhau như sam, ta vẫn hầu hạ ngoài điện. Chỉ khác bây giờ không phải quỳ mà phải đứng ngoài chăm chú nghe bên trong, chỉ sợ chủ nhân gọi mà không nghe thấy.

Cửa điện bật mở, ta cúi đầu không dám nhìn người vừa bước ra.

Bùi Khải lại đi vội vàng, lần này không phải do công vụ, Phượng Loan cung bị cháy nên đám cung nữ mới hốt hoảng đến bẩm báo.

Chỉ có khổ đám người trong cung quý phi. Người yêu đột nhiên bỏ đi, mỹ nhân tức giận đập phá đồ đạc, thậm chí còn cáo ốm không chịu gặp Bùi Khải.

Ta ngắm nghía một mảnh bình vỡ, vì ta không quá hà khắc với người dưới nên các cung nữ thu dọn cùng mới dám nói chuyện với ta vài câu:

- Cô cô, nghe nói cái bình này do lò nung hoàng gia tình cờ làm được, độc nhất vô nhị, giá trị liên thành, thật đáng tiếc. Nếu gom về tìm một sư phụ có khi còn sửa được đấy ạ.

Ta cười khẽ chạm lên vết nứt:

- Ừ, đương nhiên có thể sửa được.

Nhưng dù gắn kín đến đâu vết nứt cũng còn nguyên ở đó.

Cung nữ kia ngạc nhiên nhìn ta, nhỏ giọng nói:

- Cô cô cười lên thật là xinh, rõ ràng ngày thường không như vậy…

Được gọi là cô cô, thật ra ta không lớn hơn cô ấy là bao, ta cũng chỉ là một tiểu nương tử mới kết hôn một năm đã ở góa.

Ta không đáp, dặn dò người thu dọn xong thì ra ngoài rồi đóng cửa lại, tránh quấy rầy quý phi nghỉ ngơi.

Trời lại đổ tuyết lớn, hoa mai trong sân đã nở bung, ta vẫn đứng ngoài điện canh chừng như mọi ngày.

Các cung nữ sợ ta đổ bệnh không ai đứng ra chịu cơn giận của quý phi nên mang thêm áo khoác cho ta. Họ nhìn theo tầm mắt của ta, tò mò hỏi:

- Cô cô thích hoa mai à?

Ta cười khẽ:

- Không, ta thích hoa đào. Mùa đông quá lạnh nên ta không thích những thứ nở trong mùa đông.

Nhưng quý phi thích. Nàng ta thích những bông hoa đỏ nở rực rỡ trên nền tuyết trắng mùa đông. Nàng ta thường ngồi trong điện các ấm áp, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy sắc đỏ mênh mang.

Nàng ta không biết, tuyết lớn như vậy, lớp áo bông mỏng của những binh sỹ nơi biên cương xa xôi không xua được giá rét.

Cung nữ không nói gì mà đột nhiên quỳ xuống.

Ta ngoái đầu lại, đế vương mặc hoàng bào vàng óng cũng đang nhìn ta.

Ta ngây ngẩn, cụp mắt, quỳ xuống.

Giày gấm Tứ Xuyên và vạt áo minh hoàng ở ngay trước mắt.

Bùi Khải hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Ta trả lời:

- Phục Linh.

- Nô tỳ là Thôi Phục Linh.

Lần này, ta biết hắn đã nhớ tên ta.

8.

- Bên ngoài có chuyện gì mà ồn thế?

Quý phi vốn ngủ không sâu, chỉ âm thanh nhỏ xíu cũng làm nàng ta thức giấc, bây giờ mới nổi nóng.

Ta định nói nhưng không dám đứng dậy, người trước mặt đẩy cửa đi vào, trong giọng nói mang ý cười:

- Kiều Kiều.

Một tiếng gọi cưng chiều như vậy đủ khiến mỹ nhân mềm cả người. Trong phòng xuân sắc nở rộ, ta chầm chậm đứng dậy, bình tĩnh sai cung nhân đi chuẩn bị nước nóng.

Cung nữ mang nước nóng vào lại khó xử đi ra, chần chừ nhìn ta:

- Cô cô, nương nương bảo muốn cô cô tự mang vào.

Ta ngạc nhiên, vì với thân phận hiện tại công việc này ta không cần làm. Ta nhận lấy bồn nước nóng đi vào trong điện.

Hơi ấm trong điện hòa tan bớt hàn khí bám trên người ta, tiếng rêи ɾỉ kiều diễm vang lên bên tai còn to hơn thường ngày.

Cũng phải thôi, quý phi vốn là người nước ngoài, làm gì cũng to gan hơn nữ tử Đại Thịnh. Ta nghĩ vậy nên không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy những âm thanh khiến người khác ngượng ngùng kia. Quý phi không để ý đến ta, như thể việc gọi ta vào chỉ là hứng thú nhất thời.

Ta chuyên tâm làm việc, xong xuôi muốn ra ngoài bỗng nghe thấy tiếng gì vang lên. Ta nhìn sang mới thấy quý phi đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ, thiên tử còn tỉnh táo vừa lúc đối diện với ta.

Ta mặt không đổi sắc thi lễ rồi im lặng lui ra.

Như thể chưa từng bước vào.

9.

Sau đêm đó, tin đồn quý phi thất sủng tan như bọt sóng. Vô số ban thưởng được nhấc từng hòm vào cung, thiên tử không đến cung hoàng hậu, xong công vụ là ở lỳ trong cung quý phi.

Chỉ là quý phi cực kỳ thích gọi ta khi Bùi Khải đến.

Bùi Khải đối thơ với nàng ta, ta đứng bên cửa sổ chắn gió mài mực, chỉ vì quý phi không thích phòng ốc bí bách nhưng sợ lạnh.

Bùi Khải uống rượu đối ẩm với nàng ta, ta đứng bên cạnh rửa tay bằng nước lạnh rồi gỡ thịt cá. Xương cá sắc bén, trời lạnh tay run không khỏi đâm vào đầu ngón tay, những giọt máu tươi đỏ thẫm rơi trong ngày đông tựa những hạt ngọc kiều diễm.

Ta làm như không biết, đến lúc gỡ xong thì hai tay đã dính đầy máu.

Quý phi cũng thấy chán rồi:

- Bỏ đi, thưởng cho ngươi đấy.

Từ đầu nàng ta vốn không muốn ăn.

Ta cảm tạ ân đức của nàng ta, nhưng tay vừa băng bó xong lại bưng chậu nước nóng vào.

Phải đấy, dù ta đã thành cung nữ chưởng sự nhưng ta vẫn phải hầu hạ quý phi rửa chân, vẫn uốn gối cúi đầu, chuyện này chưa từng thay đổi.

Còn Bùi Khải vẫn ở bên quan sát từ đầu đến cuối.

10.

Xong xuôi, ta đi ra cửa điện thì thấy các cung nữ đang vui mừng đi tới.

- Cô cô, nương nương lại thưởng thức ăn, có món sóc quyết ngư cô cô thích nhất.

- Trong điện này chỉ có cô cô hợp ý nương nương, sóc quyết ngư này lần nào cũng có.

Ta khẽ cười nhìn gương mặt non trẻ của họ:

- Các cô ăn đi, không cần để lại cho ta đâu.

- Tại sao? Cô cô thích nhất món cá này mà?

Không, không phải ta thích ăn, là Bùi Khải thích ăn. Quý phi nhớ nên hôm nào cũng có sóc quyết ngư.

Ban đầu con cá này luôn được ăn hết, nhưng ngày qua ngày thừa mỗi lúc một nhiều đến khi còn nguyên không ai chạm đến.

Ta khẽ cười nhìn hoa mai đã rụng mất một nửa:

- Có lẽ do đã ngán rồi.