Chương 1: Dự tiệc

Tháng thứ hai của mùa xuân, hoa rụng rực rỡ, khi con trai của Từ Phái Công, Từ Thông Vĩnh tổ chức tiệc sinh thần, theo lý tam công ngũ hầu đều phải đến thăm, nhưng Võ Bình Hầu lấy lý do bị bệnh, để con trai là Chúc Tầm Chi đi chúc mừng.

Khương Hà Phu vừa bước vào phủ của Phái Công, một cổ tơ liễu tung bay đến trước mặt hắn, hắn bị dọa đến nhảy dựng, dùng quạt xua đuổi thứ khó chịu kia. Khương Hà Phu là đích thứ tử của Khương Thái Bảo trong triều, năm nay vừa mới 17, tính tình trẻ con, liếc mắt một cái liền thấy Tầm Chi, y đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên trái, uống đến hơi say, da dẻ sáng hồng như đào, chống cằm, mắt hơi nhướng lên, lộ ra một ý cười: “A Phu.” Hà Phu nhìn một cái cũng không dám, mặc dù không hiểu biết nhiều, cũng cảm thấy vô cùng hương diễm, Tầm Chi lớn lên vô cùng xinh đẹp, lại có một phần cô đơn thanh diễm, chả trách thái tử bọn họ cũng khuynh tâm không thôi.

Nếu Tầm Chi biết hắn đang nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

Y cầm ly rượu lên, lòng lạnh như sắt, lại càng cảm thấy đau khổ. Nhìn những người xung quanh mình, Tầm Chi nín thở tập trung tinh thần, liền gọi Khương Hà Phu đến ngồi bên cạnh mình, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, ngồi bên cạnh hắn như một chú mèo con.

Một lúc sau, thái tử đến, chung quanh nhất thời yên tĩnh, có tiếng xì xào bàn tán xôn xao, chẳng qua là nói về thánh quyến của Thái quốc công, còn có người liếc mắt nhìn Tầm Chi: nghe nói đây là người thái tử chọn làm thái tử phi.

Chúc Tầm Chi nhìn Thượng Giác, hắn đội miện, mặc áo choàng có mũ trùm đầu và đi giày gấm thêu mây, bên hông đeo ngọc bội ngọc bích màu xanh nhạt, thắt lưng bằng ngọc bích màu vàng sáng, cổ áo màu tím phía trước mở ra, hắn mỉm cười chúc mừng nhưng vẻ mặt tái nhợt và mệt mỏi lạ thường. Sau khi hành lễ, Thượng Giác đưa mắt nhìn Tầm Chi, nhẹ nhàng nói: "Quỳnh khanh thế nào rồi?"

Tầm Chi đứng dậy chắp tay: "Đa tạ Thái tử chiếu cố, thần vẫn rất tốt."

Đôi mắt của Thượng Giác dừng trên người Tầm Chi trong giây lát như một con chim cọ vào cành cây, rồi quay đi. Nhưng dù chỉ trong chốc lát, Tầm Chi cũng có thể cảm nhận được một tia dò xét. Trong lòng y thản nhiên cười, nhưng trên mặt vẫn không có việc gì như cũ, người khác sẽ chỉ cảm thấy vị công tử này không vui mà thôi. Thái tử tặng lễ xong, đã là được Thánh Thượng ban cho thể diện lớn, nhưng lại càng quan tâm đến Tầm Chi, khi đó Tầm Chi còn tuỳ hứng nên không cảm thấy kỳ quái, kỳ lạ sau khi thái tử rời đi, mọi người bắt đầu thưởng thức món ngon, người hầu kiểm kê danh sách quà mừng, thật là một cuộc tụ tập nhàm chán.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động, một người hầu cao giọng nói: "Tĩnh An thế tử tới ——"

Tầm Chi bừng tỉnh, móng tay như cánh hoa đào khắc lên lòng bàn tay một vết máu.

Vân Hành.

Tầm Chi mỉm cười mỉa mai.

Phu quân tương lai của y. Tĩnh An thế tử, Vân Hành.