Chương 47

Hai người đều bị Ôn Hinh làm cho sửng sốt, trịnh trọng quá đi, còn bắt tay nữa, nhưng không có cảm giác xấu, sau khi nắm tay Ôn Hinh một chút thì cười nói: “Nghe Vệ Hồng nói, cô dùng dầu thoa mặt kia là lấy ở chỗ ngươi hả? Còn nói đây là phương thuốc trong cung truyền xuống, chuyện này có thật không?”

Chị dâu nhà chính trị viên Lưu tóc ngắn mở miệng hỏi trước.

Phương thuốc trong cung truyền xuống gì chứ? Đó là hệ thống sản xuất ra do cô đích thân điều chế, Ôn Hinh nói không chớp mắt: “Tôi có người dì, năm đó là cung nữ trong cung, hầu hạ không ít quý nhân……”

Ôn Hinh ba hoa chích choè nói chuyện với hai người, nước miếng tung bay, trong sách viết vì để vai phụ này có thể vững gót chân ở Diêm gia lót đường cho nữ chính đã tạo ra một bối cảnh có bà dì là cung nữ trong cung, nay được Ôn Hinh lợi dụng triệt để.

Phụ nữ ở thời đại nào cũng vậy, đều rất coi trọng bề ngoài, không có tiền, dù không ăn không uống cũng muốn mua một lọ kem dưỡng da, bản chất của phụ nữ là yêu cái đẹp.

Hơn nữa cô còn kể những chuyện trong cung nào là phi tử, quý phi, cuối cùng lấy đồ ra, thoa thử lên mu bàn tay của hai người một lần, lại tự mình làm mẫu, vốn là cô điều chế cho mình dùng, trên người tất nhiên là có mùi thơm.

Cô cho họ xem mặt này, cánh tay này, còn vén cả áo lên lộ ra phần bụng bằng phẳng trắng như tuyết và đường cong của vòng eo nhỏ, trực tiếp chứng minh tác dụng của thứ này.

Cuối cùng mỗi người mua hai hộp, Ôn Hinh được như ý nguyện có được “Hai mươi” nhân dân tệ, một hộp năm nhân dân tệ.

Cô âm thầm tính toán, một hộp kem trân châu năm nhân dân tệ ở thời đại này đã tính là rất tốt rồi, cao quá sợ là không có khách.

Nhìn hai người vô cùng phấn khởi rời đi, Ôn Hinh còn âm thầm hâm mộ, cuối cùng vẫn là chung một khu, người nhà đều có tiền trong tay, không uổng công cô phí miệng lưỡi, lấy sức mua của thời đại này thì năm nhân dân tệ tương đương với một trăm nhân dân tệ, xem như là sức mua của người bình thường.

Ngay lúc Ôn Hinh cầm tiền giấy vẫy tới vẫy lui như chưa từng thấy tiền của thời đại này, khi ánh đèn chiếu tới chiếu lui thì một âm thanh ở bên cạnh cô nghiêm túc hỏi: “Cô thiếu tiền?”

Dọa cô hết hồn.

Quay đầu thì thấy Diêm Trạch Dương mặc một thân quân trang đứng thẳng, không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt âm trầm chuyên chú, hình như còn có chút không vui, sao hắn lại không vui chứ?

Chẳng lẽ bộ dạng như mấy trăm năm chưa thấy tiền của mình phá hủy hình tượng phong thủy trước cửa nhà hắn à? Ôn Hinh bĩu môi cất tiền: “Sao tôi lại không thiếu tiền? Anh cũng không phải không biết tình huống Ôn gia, ta vào nhà các anh trên người một xu cũng không có……”

Giả vờ làm gì chứ? Hắn muốn chỉnh Ôn gia, chắc chắn đã sớm xem qua hồ sơ Ôn gia rồi, xem chừng của cải cũng đều tra xét một lần rồi nghĩ cách chậm rãi thu thập, cho nên tình huống của nguyên chủ ở Ôn gia thế nào, hắn không phải không biết, từ nhỏ đã không ở nhà họ Ôn, giống như con hoang ném cho người khác nuôi, mới vừa đón trở về một tháng đã thành con dê thế tội cho Ôn gia.

Có tiền hay không, còn không rõ như con rận trên đầu trọc hay sao.

Nghe cô nói xong, vẻ mặt Diêm ma đầu vốn không vui lập tức ngưng trệ nhưng chưa được một giây đã khôi phục bình thường.

Ôn Hinh theo hắn về sân, trong nhà phảng phất mùi thơm của bánh nhân quả phỉ, Ôn Hinh vừa lúc vào phòng bếp múc canh.

Không bao lâu, Diêm ma đầu từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một vật như notebook, khi nhìn thấy cô thì lấy ra một xấp tiền kẹp trong sổ đưa cho Ôn Hinh.

Ôn Hinh ngây ngẩn cả người, chuyện này……

“Không phải thiếu tiền sao?” Hắn nhìn cô một cái: “Cầm đi, mua đồ ăn vặt, coi như cho cơ tiền trợ cấp trước.”