Mới vừa rồi Tô Vãn Tình cứng rắn, hung ác, hoàn toàn không như bây giờ, nàng dùng dư quang liếc mắt Mặc Không, sau đó trong mắt tràn ngập nước, ngây thơ lại vô tội, âm thanh mềm mại ủy khuất nói: “Dung chưởng sự! Vãn Tình hôm qua vốn là muốn chép thật tốt mười lần tâm kinh, nhưng khi Vãn Tình vào chùa trời đã tối, không nỡ để Dung chưởng sự lo lắng nơi ở cho Vãn Tình vì thế tự mình dọn dẹp.Vừa mới dọn dẹp xong, không ngờ lại gặp được một con sói toàn thân trắng như tuyết, Vãn Tình thấy bộ lông sói trắng như tuyết thật là đẹp đẽ, liền xúc động muốn chiếm làm của riêng không những không bắt được sói, tay Vãn Tình còn bị sói làm đau, nhất thời khó có thể cầm bút, lúc này mới chậm trễ việc chép tâm kinh, Dung chưởng sự! Ngươi đừng trách Vãn Tình!”
Tô Vãn Tình cho rằng tất cả những gì mình nói đều là thật, Mặc Không xác thực đẹp đẽ giống như sói tuyết, lại làm đau tay nàng, đây chính là lời nói thật.
Mặc Không nghe thế, thần sắc không khỏi có chút khẽ biến, Tô Vãn Tình hài lòng mà cong khóe môi, nàng thích xem bộ dạng không chịu đựng nổi của hắn.
Dung chưởng sự trừng lớn đôi mắt, có chút không thể tin tưởng, Tô Vãn Tình như thế nào lại có hai gương mặt như vậy? Trước kia nàng ta không hề phát giác?
Không thể quên được sự tàn ác vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết nàng ta! Nhưng hôm nay, nàng thế nhưng lại nhu nhược đáng thương đơn thuần vô tội cầu xin nàng ta?
Các phi tử ở một bên vừa nghe đến sói, ồn ào sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chùa Đàm Âm ở nơi hẻo lánh, gần đó có một tòa núi lớn, hàng năm băng tuyết không tan, bây giờ lại là mùa lạnh, các loài sinh vật ở vùng núi phủ tuyết lại càng hoạt động tích cực hơn.
An Quý phi ánh mắt sắc bén, nàng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào cổ và cổ tay của Dung chưởng sự đang đỏ bừng, run rẩy nói: “Dung chưởng sự! Ngươi…… cổ và cổ tay đỏ bừng cũng là do sói tuyết gây ra?!”
Sắc mặt Dung chưởng sự có chút xấu hổ, không vui mà liếc Tô Vãn Tình, tưởng chừng trừng nàng một chút sẽ giảm bớt oán khí trong lòng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi trước vẻ mặt cười nửa miệng của Tô Vãn Tình.
Nàng ta phải thừa nhận điều đó một cách miễn cưỡng.
……
Ở một nơi xa.
Các phi tần tụ tập lại, nhưng Tô Vãn Tình lại đứng đơn độc một mình.
An Quý phi đem hộp gỗ trong tay đưa cho Dung chưởng sự, sau đó vội vàng mở miệng nói: “Dung chưởng sự, tỷ muội chúng ta lần này có làm độc phụ Tô Vãn Tình kia chết hay không, đều dựa vào Dung chưởng sự!”
Dung chưởng sự nhận lấy hộp, sau đó đem thứ gì trong tay nàng ta thả vào, trịnh trọng nói: “Yên tâm! Nơi này cũng có lão nô một phần, huống hồ nếu không phải Tô Vãn Tình, lão nô cũng sẽ không phải tới đây chịu tội, lão nô chắc chắn đem việc này làm thỏa đáng, bất quá, ngựa đi nhanh cũng mất ít nhất tám ngày mới đem tâm kinh đến hoàng cung, phải chờ Hoàng Thượng hạ chỉ, các vị nương nương trước tiên phải kiên nhẫn chờ đợi!”
……
Điện thất Phật diệt tội.
Mặc Không quỳ phía trước bảy vị Phật diệt tội, đầu gối không lót đệm hương bồ, hắn chắp tay trước ngực, Phật châu nắm ở lòng bàn tay, bảy vị Phật diệt tội nhìn chăm chú hắn, như đang gột rửa tội nghiệt của hắn.
Tô Vãn Tình đi về phía trước, dừng lại ở bên cạnh hắn, sau đó quỳ xuống đệm Hương bồ, học hắn chắp tay trước ngực, thân thể nàng rất gần với Mặc Không, khuỷu tay chạm vào khuỷu tay của hắn.
Đôi mắt nhắm nghiền của Mặc Không khẽ nhúc nhích.
Tô Vãn Tình nhìn trước mặt bảy vị Phật diệt tội, thanh âm nhẹ giống như chuông gió, chậm rãi nói: “Chư Phật Bồ Tát từ bi, thương hại chúng sinh, không đành lòng chúng sinh thế gian kiếp trước nhất thời sai lầm, dẫn tới kiếp này sống khốn khổ bất hạnh, mà đặc biệt tạo thành bảy vị Phật diệt tội, vì mười pháp giới chúng sinh, Mặc Không…”
Nàng nhẹ nhàng gọi một câu, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đẹp như ngọc của hắn, lại nhu thuận hỏi: “Mặc Không chẳng lẽ là đời trước có quá nhiều tội nghiệt, không uống xong chén canh Mạnh bà, cho nên mới cả ngày đều tới trước bảy vị Phật diệt tội… để chuộc tội?”