Quyển 1 - Chương 13: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn định (13)

Mặc Không cúi khuôn mặt tuấn mỹ xuống, vừa bôi thuốc cho Tô Vãn Tình vừa nhẹ nhàng hỏi: “Nương nương… người sợ Mặc Không sao?”

Đó chỉ là vài lời hoang mang, điều mà trước nay chưa từng nghe tới nên chưa chắc có đúng hay không!

Tô Vãn Tình bình tĩnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mạc Không, ngươi đã nói ngươi cảm thấy mình phạm tội nặng, nghĩa là ngươi không còn là người như trước nữa, vậy tại sao Vãn Tình lại sợ hãi? Còn nữa, Mặc Không chính là người xuất gia, người xuất gia từ trước đến nay lấy đại từ đại bi làm gốc, hiện tại Mặc Không lại một lòng hướng thiện!”

Tô Vãn Tình trong ánh mắt tràn ngập kiên định, không có một chút sợ hãi.

“Vậy nếu một ngày ta thật sự không nhịn được lại cầm kiếm lên… tấn công nương nương thì sao?” Mặc không lại lần nữa nhìn về phía nàng.

Tô Vãn Tình khẽ mỉm cười, đột nhiên đưa mặt lại gần Mặc Không, sau đó đặt cánh tay mảnh khảnh lên vai Mặc Không, đầu ngón tay như có như không mà chạm vào lưng hắn.

Sau đó nàng bình tĩnh thấp giọng nói: "Vậy thì cứ tấn công, nhưng vì Mặc Không muốn tấn công Vãn Tình, vậy nên Vãn Tình trước tiên phải yêu cầu một chuyện..."

Ánh mắt của Mặc Không hơi thay đổi, Tô Vãn Tình không phải là một nữ nhân ngốc nghếch, nàng hiểu được tại sao Mặc Không lại kể chi tiết việc hắn đã gϊếŧ người.

Hắn chỉ muốn hù dọa nàng, nếu hắn thực sự muốn tấn công Tô Vãn Tình, đêm đầu tiên đến chùa, Mặc Không sẽ không cho nàng mượn chăn ga gối đệm.

Tô Vãn Tình càng không làm cho Mặc Không thực hiện được ý đồ, càng muốn đảo loạn tâm hắn, để hắn có thể chủ động quyến rũ Tô Vãn Tình.

“Nương nương muốn cầu xin điều gì?”

Ma xui quỷ khiến, Mặc Không hỏi ra những lời này.

Tô Vãn Tình áp môi vào... tai hắn, hít một hơi khí nóng, nhẹ nhàng nói: “Muốn Mặc Không lấy thân báo đáp.”

Đột nhiên, Mặc Không tàn nhẫn gạt cánh tay của nàng xuống, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mặc Không cả đời chỉ muốn quỳ trước Phật, ăn chay niệm Phật, quấn y, không bao giờ bước vào phàm trần."

Tô Vãn Tình cụp mắt xuống nhìn chuỗi Phật châu trên cổ hắn, sau đó ánh mắt nhìn về phía l*иg ngực nơi có trái tim hắn, đưa bàn tay ngọc ra chạm vào nó, nhẹ nhàng hỏi với ánh mắt thâm tình: “Nhưng trái tim của Mặc Không đã bất ổn rồi, làm sao ngươi có thể đeo chuỗi Phật châu này hằng ngày?"

“Chỉ cần nương nương không hề tới quấy rầy Mặc Không.”

Không hiểu sao Mặc Không khi đối mặt với đôi mắt thâm tình của Tô Vãn Tình luôn nói ra những lời thiếu suy nghĩ.

Nghe Mặc Không trả lời, Tô Vãn Tình nhếch lên khóe môi, cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Mặc Không, chân thành hỏi: “Vậy, phải chăng Mặc Không có ý khi nhìn thấy ta, hẳn sẽ mất tự chủ?.”

“Không phải” Mặc Không dời ánh mắt nói “Thuốc đã bôi xong, nương nương nên trở về thay quần áo.”

Nói xong, Mặc Không đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Vãn Tình nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhẹ giọng nói: “Mười gậy trừng phạt trên lưng Mặc Không tựa hồ đã chứng minh được điều gì đó ~!”

Mặc Không dừng lại, không nói gì, tiếp tục rời khỏi thư phòng.

Tô Vãn Tình không có lập tức rời đi, tuy thư phòng độc lập, hẻo lánh, nhưng có ánh sáng tốt, còn phòng của nàng có trang trí đẹp đẽ đến đâu thì cũng luôn ở trong bóng tối.

Tô Vãn Tình để cho ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trên người, đột nhiên có ham muốn được ngủ ở đây.

Nghĩ vậy, Tô Vãn Tình lại đặt tờ giấy đã dính mực lên bàn, còn chiếc quần thì Tô Vãn Tình lại không quan tâm nên thực sự liền nằm xuống ngủ.

...

Bầu trời ban đêm rất lạnh, Tô Vãn Tình cảm giác như có thứ gì đó đang loáng thoáng di chuyển xung quanh mình, khiến nàng cảm thấy trong cơ thể có chút ấm áp.

Có phải... có phải là Mặc Không không?

Bọn họ đây là…… Ở trên giường…… Nàng đây là gặp chuyện tốt?!

Tô Vãn Tình hai mắt sáng ngời, nhịn không được thúc giục: "Mặc Không! Tại sao ngươi... Vì sao đi thay quần áo lâu như vậy? Nhanh lên... Ta không đợi được! Ta muốn hôn ngươi ngay bây giờ... ta rất muốn hôn ngươi, để ta hôn ngươi trước, Mặc Không ngoan nào...hãy nghe lời..."

Đột nhiên.

Tô Vãn Tình cảm giác phía sau lưng giống như có thứ gì đó ấm áp, nhưng nó không hoàn toàn ở trên lưng nàng.

Tô Vãn Tình chợt mở mắt, nhìn thấy Mặc Không cầm áo choàng muốn che lưng cho nàng, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất mất tự nhiên.

Tô Vãn Tình có chút ngốc mà chớp chớp con ngươi, cho nên đó chỉ là mộng thôi sao? !

Sau đó nàng... không nói gì nữa...

"Ta... ta có nói chuyện trong lúc ngủ không...?" Tô Vãn Tình yếu ớt ngước khuôn mặt ngây thơ lên

hỏi.

Mặc Không ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà trả lời: “Không có.”

Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Tô Vãn Tình thích ngủ mơ và hay nói mớ trong khi ngủ, đã từng ngủ gật trong lúc say và nói mớ những lời ác ý về một nam sinh viên đại học trước mặt một đám đông.

“Nương nương như thế nào hiện tại còn ở đây?” Mặc không khó hiểu hỏi.

Tô Vãn Tình nhẹ nhàng cười, chân thành đáp: “Như vậy, ta là có thể một ngày gặp ngươi hai lần a.”

Nói xong, Tô Vãn Tình đặt tay mình lên cánh tay Mặc Không.

“Sắc trời đã tối, nương nương vẫn là nhanh chóng trở về đi.” Mặc Không gạt tay nàng ra, bình tĩnh nói.

Tô Vãn Tình đang ngủ đột nhiên cảm thấy rất đói, không được, nàng phải tìm cái gì ăn mới được!

Tô Vãn Tình đứng dậy, đang định cử động thì hai chân vô thức khuỵu xuống trong lòng Mặc Không, hắn muốn đẩy nàng ra.

Nhưng Tô Vãn Tình cau mày nói: "Mạc Không, đừng cử động! Ta... chân ta tê quá..."

Tô Vãn Tình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chân thành ngây thơ, rất đáng thương và làm người khác cảm thấy đau lòng.

Mặc Không mất tự nhiên quay mặt đi, không nhìn nàng.

Tô Vãn Tình tiếp tục nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, đưa chóp mũi sát vào cổ Mặc Không, nhẹ nhàng ngửi ngửi, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Mùi đàn hương trên người Mặc Không rất dễ chịu.”

Mặc Không không nói, nhưng thần sắc khẽ biến, chứng minh trong lòng hắn đang hoảng loạn.

Một lúc sau, Mặc Không nhịn không được hỏi: “Nương nương, chân của người đã đỡ hơn chưa?”

Quả thực đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng Tô Vãn Tình đang cực kỳ đói bụng, lại rất muốn ăn miếng thịt trước mặt, nhưng thật đáng tiếc vẫn còn thiếu nhiệt.

Tô Vãn Tình đứng thẳng, rời khỏi vòng tay của Mặc Không, lúc này bụng nàng đột nhiên kêu lên.

"Nương nương, người ngủ trong thư phòng, còn chưa ăn cơm?" Mặc Không kinh ngạc hỏi.

Tô Vãn Tình đáng thương gật đầu nói: "Ừm, Mặc Không ~! Ta rất đói, ta muốn ăn thịt..."

"Nhưng trong chùa này chỉ có đồ chay, hơn nữa ở trong chùa cũng đã quá giờ ăn tối rồi." Mặc Không dừng lại một lúc, lại nói: "Nương nương, người có biết đường đến phòng bếp không?"

Lúc này đã gần nửa đêm, các tiểu hòa thượng và phi tần trong chùa đều đã đi ngủ.Tô Vãn Tình lắc đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có thể phiền Mặc Không dẫn Vãn Tình đến bếp được không?”

Mạc Không suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Tô Vãn Tình giả vờ cường điệu, khập khiễng đi theo, Mặc Không bất lực dừng lại, duỗi một cánh tay ra trước mặt Tô Vãn Tình.

Tô Vãn Tình cười rạng rỡ, đưa tay ra, để Mặc Không dìu.

Một đường đi tới, xác thật không thấy một người, như vậy cũng tốt, Tô Vãn Tình tuy muốn trêu chọc Mặc Không, nhưng nàng cũng không nghĩ sớm như vậy bị mọi người chỉ trích, gây phiền toái.

Tô Vãn Tình và Mặc Không tưởng rằng trên đường vào bếp thật sự sẽ không gặp ai, nhưng đột nhiên họ nghe thấy một âm thanh xào xạc kỳ lạ từ khu rừng gần đó...