Quyển 1 - Chương 20: Phiên ngoại Lăng Lung và Thẩm Yên Tri

Thời điểm Lăng Lung ngủ say bị người ta bế lên, cô còn tưởng rằng Ôn Vinh Sinh đã họp xong, chuẩn bị mang cô về nhà. Cô không giãy giụa, tiếp tục bảo trì bộ dáng ngủ say nhưng khi mũi ngửi được mùi nước hoa khác với Ôn Vinh Sinh, cô mới lập tức đề cao cảnh giác.

“Lăng Lung? Lăng Lung?” Thanh âm quen thuộc kêu cô hai tiếng, thấy cô không có phản ứng, người nọ khẽ cười một tiếng mang theo vô hạn sủng nịch.

Biết được là ai, Lăng Lung lập tức thả lỏng thần kinh, khuôn mặt nhỏ cọ xát vài cái trong lòng người nọ, tìm một tư thế dễ chịu rồi tùy ý để đối phương ôm cô ra khỏi văn phòng. Đối phương ôm cô thật cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, coi cô giống như trân bảo. Lăng Lung bất tri bất giác lại lần nữa ngủ say.

Khi tỉnh lại, cô còn ở trong xe, cảnh vật chung quanh xa lạ, hoang tàn vắng vẻ. Nếu không phải đã sớm biết rõ tính nết của Thẩm Yên Tri thì chắc chắn cô sẽ bị hắn dọa chết khϊếp.

Cô đi xuống xe mới phát hiện chân mình không mang giày, cũng may mà mặt cỏ mềm mại, nhòn nhọn cọ lên bàn chân làm người ta sinh ra cảm giác ngứa ngáy, tê dại. Cách đó không xa là một hồ nước, bốn phía cây cối tươi tốt, vây cái hồ tự nhiên lại ở giữa. Chắc là vùng ngoại ô hoang vu còn chưa được khai phá, lọt vào trong tầm mắt toàn là sắc xanh, xinh đẹp khác thường.

“Thích nơi này không?” Thẩm Yên Tri xuất hiện ở phía sau Lăng Lung, nhẹ giọng hỏi.

“Thật đẹp. Nhưng mà anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?” Lăng Lung nhìn hồ nước nhiễm đầy sắc trời, không chút để ý mà trả lời.

“Đây là một mảnh đất mà tôi đã mua, ta muốn xây một ngôi nhà ở đây, em cảm thấy thế nào?” Hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, ngược lại chuyển sang một đề tài khác.

“…?” Lăng Lung lúc này mới quay đầu nhìn hắn, bộ dáng khó hiểu.

“Lăng Lung, chờ nhà xây xong thì tới nơi này ở đi, ở cùng tôi. Nghe nói nếu may mắn thì còn có thể nhìn thấy nai rừng ở đây.” Hắn cũng quay đầu đối diện với ánh mắt của Lăng Lung. Đôi mắt hắn ôn nhu, tựa hồ có thể bao phủ lấy Lăng Lung.

“Không…” Lăng Lung biết ý tứ của Thẩm Yên Tri, giống như cô sẽ không lấy việc mất trí nhớ ra lừa hắn, cô cũng sẽ không dùng chuyện tình cảm lừa hắn. Một mặt là do hắn quá khôn khéo, quá hiểu Lăng Lung, cho dù diễn thế nào cũng rất khó để không bị hắn nhìn thấu. Mặt khác, hắn có thể nhìn thấu Lăng Lung đó là bởi vì hắn cách cô quá xa, khoảng cách đủ để hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà Ôn Vinh Sinh lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường cho nên mới bị màn kịch nhỏ của Lăng Lung xoay như chong chóng.

“Đừng cự tuyệt tôi nhanh như vậy, có lẽ một ngày nào đó, em sẽ phát chán trò chơi sắm vai mất trí nhớ với Vinh Sinh. Em phải biết rằng, cho dù nói đến phương diện kia thì tôi cũng không thua hắn.” Thẩm Yên Tri quang minh chính đại đào góc tường của bạn tốt, trên mặt không hề có ý thẹn.

Lăng Lung không biết lúc thượng đế tạo người có phải chỉ cấp cho con người một trái tim nhỏ bé hay không, làm người ta không có sức lực yêu hai người cùng một lúc. Nhưng đối với Lăng Lung mà nói, cô tuy rằng thích Thẩm Yên Tri nhưng trong lòng cô, Ôn Vinh Sinh vĩnh viễn xếp hạng nhất. Cho dù là lúc quan hệ của bọn họ mỏng manh nhất, cho nhau đau khổ thì cô cũng sẽ bởi vì một cú điện thoại của hắn, một dòng tin nhắn của hắn mà lập tức rời khỏi giường người đàn ông khác, bổ nhào vào bên người hắn.

Điều này có lẽ chính là thứ tự đến trước và sau. Ôn Vinh Sinh đã lấp đầy trái tim cô, đầy đến mức khó có thể chứa được một người khác.

“Anh biết rằng tôi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh ấy mà, trừ khi anh ấy muốn tôi đi. Nhưng mà, anh cũng hiểu rõ anh ấy mà đúng không…” Hắn tuyệt đối sẽ không buông ta, cho dù cuối cùng hắn biết cô đang lừa hắn.

“Em thật là nhẫn tâm, đến một hy vọng nho nhỏ cũng không chịu cho tôi.” Thẩm Yên Tri cười khổ. Hắn chỉ có chút không cam lòng, rõ ràng hắn làm bạn với cô thời gian đã lâu nhưng cô vẫn giống như một viên đá lạnh băng, vĩnh viễn đều không thể dùng nhiệt độ cơ thể hắn làm cho tan chảy. Mới đầu đã biết cô là loại người này, ôm tâm lý chơi đùa thôi, lại không ngờ cuối cùng người vướng sâu trong vũng lầy sẽ là chính mình.