Quyển 1 - Chương 10: Ký ức lúc ban đầu luôn tốt đẹp nhất

Đầu kia video, Ôn Vinh Sinh đã không còn du͙© vọиɠ tiếp tục xem nữa, đáp án kia làm hắn lâm vào trầm tư. Ngày thường ấn tượng mà hắn cho Lăng Lung lại không được như mong muốn như vậy, đến hắn còn cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn ấn xuống màn hình máy tình, cách ly toàn bộ cảnh tượng trước mặt.

Khóe mắt Lăng Lung có một giọt nước mắt xuất phát từ sâu bên trong, linh hồn và thân thể vào giờ phút này tách biệt. Thân thể là vui sướиɠ, ngay cả thanh âm cũng thế, không ngừng ngâm xướng, biểu đạt cảm thụ giờ phút này. Mà linh hồn của cô lại rong chơi trong hồi ức quá khứ, trở lại thời điểm lần đầu tiên thấy Ôn Vinh Sinh.

Lúc mới tới Ôn gia, Ôn Vinh Sinh ngồi trên sô pha trước cây dương cầm, mười ngón tay tung bay, được ánh mặt trời chiếu rọi tươi sáng vô cùng. Sau lưng hắn là một tấm cửa sổ bằng kính sát đất lớn, ngoài cửa sổ, lá cây trên dây thường xuân xanh um tươi tốt. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào phòng, trên sàn nhà gỗ là hình dáng song cửa sổ, giống như theo tiếng nhạc nhẹ nhàng trên tay hắn mà khiêu vũ trên tóc, đem âm nhạc tươi đẹp đều nhuộm đẫm thành màu vàng lấp lánh.

Hình ánh như vậy làm người ta không khỏi thật cẩn thận, sợ phát ra chút thanh âm sẽ phá hư chút yên lặng hài hòa kia. Lăng Lung đứng sau lưng mẹ cô, ra vẻ nhát gan, mà đôi mắt cô lại vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào thiếu niên sạch sẽ như không khí trước mắt này.

Khi hắn phát hiện ra bọn họ, đứng lên, đi tới thì Lăng Lung lại khẩn trương không lý do. Thiếu niên Ôn Vinh Sinh mỉm cười, thân thiện hữu hảo, đôi mắt hắn trong vắt sáng ngời, ánh mắt ôn hòa không hề có lực công kích.

Mẹ không e dè lui tới cùng đàn ông trước mặt cô, bồi dưỡng nên tính cách trưởng thành sớm của Lăng Lung, trong mắt cô trước nay đều là biểu tình mà một cô bé mươi tuổi nên có. Nhưng một giây đối diện với Ôn Vinh Sinh kia, cô lại hoảng loạn. Dưới đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, Lăng Lung đột nhiên sợ hãi mình sẽ bị nhìn thấu. Hắn sẽ chán ghét mình sao? Sẽ không thích mình sao?

Suy nghĩ trong đầu có chút hỗn độn khiến cô không lý giải rõ được, có lẽ mỗi người đều có ước số ác liệt như vậy tồn tại sâu trong tâm linh, nếu bạn sinh tồn với bóng tối thì sẽ lập tức bắt lấy ánh sáng bạn nhìn thấy, hoặc là làm hắn kéo bạn tiến vào ánh sáng, hoặc là kéo đối phương vào bóng tối. Ôn Vinh Sinh đối với Lăng Lung trước là ánh sáng, sau cũng là ánh sáng. Cho nên kể từ khi đó, bọn họ như hai đường trắng đen dây dưa chặt chẽ bên nhau, biến thành song song.

Nhụy hoa nở rộ, ngọc lộ mãnh liệt, núi tuyết đong đưa như muốn sụp xuống, Thẩm Yên Tri ra sức kí©h thí©ɧ vòng eo. Tuy rằng thân thể đối phương cực lực nghênh đón hắn nhưng hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cô đang thất thần. Chỉ một cái tên mà đã khiến người trước mắt mất hồn như vậy, làm hắn cảm thấy chính mình giờ phút này có hơi không nỗ lực. Cho dù biết Ôn Vinh Sinh là đặc thù đối với Lăng Lung nhưng hắn vẫn không thể ngăn chính mình sinh ra ghen tỵ.

Thẩm Yên Tri hiểu rõ Ôn Vinh Sinh biết bao nhiêu, đến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Thân thế, bối cảnh của bọn họ tuy rằng tương tự nhưng quá trình trưởng thành lại không phải giống nhau. Chỉ là gia thế và giáo dục tốt đẹp khiến cho hai người đều thông minh khiến người khác giận sôi, hơn nữa ánh mắt cũng sắc bén, giỏi quan sát. Cùng hoàn cảnh trưởng thành không có mẹ quan tâm, yêu thương nhưng so sánh với Ôn Vinh Sinh bị nuôi dưỡng theo kiểu giam cầm mà lớn lên thì Thẩm Yên Tri còn may mắn hơn nhiều. Chính là có được cuộc sống hoàn mỹ như vậy, lại cùng cảnh ngộ có anh trai không khác Ôn Vinh Sinh là bao, bởi vậy Thẩm Yên Tri có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Anh trai hắn và Ôn Vinh Sinh đều là cao thủ giỏi dùng vẻ lạnh nhạt để ngụy trang, bên ngoài nhìn như cường đại nhưng sau lưng là một trái tim cực kỳ mẫn cảm. Bởi vì bất lực mà mất đi quá nhiều người bên cạnh, ở trong quá trình này cực kỳ dễ dàng suy sụp. Bọn họ đều chịu áp lực lâu dài xuất phát từ gia tộc, cái loại yếu đuối vô lực phản bác đã sớm khắc vào xương thịt, do đó quên đi phản kháng, tranh giành.