Quyển 1 - Chương 1: Không xong rồi, làʍ t̠ìиɦ bị quay video lại

Ngoài phòng trà của công ty, Lăng Lung nghe thấy nam nhân mấy hôm trước cùng cô mây mưa chia sẻ với đồng nghiệp trong công ty đoạn phim ghi lại bọn họ làʍ t̠ìиɦ. Thanh âm trong di động không phải rất lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng da^ʍ kêu mê người không ngừng truyền ra từ trong phòng trà hỗn loạn. Là thanh âm của cô.

Đối phương từ lúc vừa vào công ty vẫn luôn theo đuổi cô nhưng cô không chấp nhận. Có lần say rượu, hai người làm chuyện đó cùng nhau, một đêm cuồng hoan. Kỹ thuật của đối phương không tồi, làm cho cô rất thoải mái, sau đó, bọn họ lại ngủ với nhau một lần, không ngờ hắn lại trộm ghi hình lại. Tay chân Lăng Lung trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay bưng ly sứ không nhịn được mà run rẩy khiến nước từ hôm qua ở trong ly gợi ra từng vòng gợn sóng hỗn độn.

“Mẹ nó, vυ" thật lớn! Xúc cảm của anh em có phải đặc biệt tốt hay không?”

“Lão tử đã cứng lên rồi, cậu xem có lỗ da^ʍ đáng kia kìa, kẹp thật chặt!”

“Cặp ngực kia quả thực kinh người lắm, chắc cũng phải cup E, một bàn tay cũng nắm không được. Còn chưa nói đến cô ta cũng nhiều nước lắm, mới làm một chút đã kêu bạch bạch, giống như bình nước bị đâm thủng vậy.”

Trong phòng trà truyền đén thanh âm cố tình đè thấp của mấy người đàn ông, bọn họ dùng lời lẽ thấp kém để thảo luận thân thể của cô. Lăng Lung cố nén cảm xúc buồn nôn trong nội tâm, giẫm lên gót giày sắc bén đi vào. Thanh âm đột nhiên im bặt, chỉ còn lại da^ʍ thanh lãng ngữ của đàn ông, phụ nữ truyền ra không ngừng từ di động, vang vọng toàn bộ phòng trà.

Cô đổ nước trong ly ra,đi đến trước máy pha cà phê. Thanh âm xay cà phê ào ào, xôn xao vẫn không bao phủ được tiếng vang từ trong di động. Hương cà phê khiến người ta thanh tỉnh di chuyển trong không khí, xông vào mũi. Tâm tình của cô dường như đã bình phục, chậm rãi đi đến trước mặt ba người đàn ông, duỗi tay rút di động trong tay người đàn ông đang sửng sốt, ngón tay nhanh chóng chạm chạm lên trên màn hình, gửi đoạn phim này đến chính hộp thư của mình.

“Tuy rằng kỹ thuật cũng anh cũng khá nhưng anh đã xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự và quyền riêng tư của người khác, hy vọng anh có thể mau chóng tìm một luật sư đáng tin cậy để lên tòa nhé.” Nói xong câu đó, Lăng Lung đưa điện thoại cho đối phương, cũng không quay đầu mà đi khỏi phòng trà.

Trên màn hình di động hiện thị tin nhắn đã gửi đi xong.



“Nói như vậy chính là em tự mình phát da^ʍ đi ra ngoài câu dẫn đàn ông rồi bị quay phim lại?” Hạ thân Ôn Vinh Sinh mạnh mẽ đỉnh một chút, giày da, tây trang không thấy chút hỗn độn nào. Nếu không phải hầu bao quần tây của hắn hé mở, lộ ra côn ŧᏂịŧ kích cỡ kiêu ngạo, không ngừng trừu động lên người phụ nữ dưới thân thì ai cũng sẽ không nhìn ra người đàn ông mang mắt kính gọng vàng, cả người tỏa ra hơi thở cấm dục này cũng có du͙© vọиɠ khiến người ta khó có thể thừa nhận như vậy.

“Ưm a… Em cũng, a không có chú ý tới, ý của em là a… Lớn quá, ca ca… A a… Hỏng mất…” Lăng Lung cơ hồ kêu to, cô ghé vào bàn làm việc, váy bị xốc đến trên eo, lộ ra hai cánh mông phấn như mật đào, bị Ôn Vinh Sinh mạnh mẽ va chạm. Nghe thấy cô hô lên hai chữ “ca ca” như vậy, hắn giống như phát điên, động tác nhanh hơn, hạ thân nhanh chóng kí©h thí©ɧ như máy đóng cọc, không ngừng chọc vào cái hoa huyệt đỏ bừng kia.

Lăng Lung rất thích kêu hắn là ca ca, đặc biệt là khi hai người ở cùng một chỗ, thanh âm đột ngột phát ra uyển chuyển, âm cuối kéo dài giống như một ly chocolate hòa tan ấm áp, làm người ta bất tri bất giác sa vào trong đó. Bởi vì cô biết, khi cô gọi đối phương là ca ca thì có thể loại cảm giác cấm kỵ bên trong đó sẽ làm hắn hưng phấn khác thường.

Tuy gọi Ôn Vinh Sinh là ca ca nhưng Lăng Lung cũng không phải em gái ruột của hắn, mà là cha hắn tái hôn, cô là cô bé mà mẹ kế mang đến. Mẹ kế là một người đàn bà cực kỳ yêu diễm, tầm trên dưới ba mươi tuổi, dáng người phập phồng quyến rũ, làm người cha tự xưng là người làm nghệ thuật, không muốn bị chuyện phàm tục quấn thân kia mê đến thần hồn điên đảo.

Khi Lăng Lung vào nhà chỉ mới mười tuổi, được mẹ nắm tay, mặc một thân váy trắng bồng bềnh như một con búp bê Tây Dương. Cô không nói tiếng nào, trong ánh mắt toàn là tò mò và tìm tòi nghiên cứu, cũng có loại khϊếp đảm sợ làm sai việc gì. Cô từ nhỏ đã đáng yêu, lần đầu tiên Ôn Vinh Sinh thấy cô liền cảm thấy cô bé này thật khiến người ta muốn nâng cô ở trong lòng bàn tay, cho nên thật lòng yêu thương cô giống như em gái.

Nhưng ông nội hắn không thích mẹ con cô, luôn sau lưng mắng mẹ kế hắn là “hồ ly tinh”, nói Lăng Lung chính là “tiểu hồ ly” sinh ra từ “hồ ly tinh”, cũng không cho phép hắn tiến cận cô. Ôn Vinh Sinh lúc ấy chỉ mới mười ba tuổi, bị người nhà bảo vệ cực chặt, một bộ dáng không rành rõi sự đời. Tuy rằng không hiểu “hồ ly tinh” có ý tứ gì lắm nhưng cũng cảm thấy không phải là từ ngữ tốt đẹp gì, cho nên hắn nghe theo lời ông nội nói, rất ít khi ở chung với Lăng Lung. Mặt ngoài tuy rằng rời xa cô nhưng mỗi lần nghe thanh âm giòn giã gọi mình là ca ca của cô thì hắn vẫn nhịn không được mà đến gần, dùng hết khả năng của mình cho cô tất cả những gì tốt nhất.

Thời điểm hắn thật sự biết cô bé này không giống những cô gái bình thường là lúc hắn mười tám tuổi. Khi đó, Lăng Lung đã mười lăm tuổi, dung mạo và dáng người đều giống như đã trưởng thành, cả người lộ ra khí chất không giống bạn cùng trang lứa. Ngẫu nhiên một lần, hắn thấy bạn tốt của mình và cô cùng đi một chỗ liền theo sau chào hỏi nhưng lại bị chuyện phát sinh kế tiếp làm cho hoàn toàn chấn kinh.

Thiếu niên, thiếu nữ lén lút đi vào đường quẹo vào ngõ nhỏ, rất nhanh đã dây dưa với nhau. Bạn tốt nhất của hắn đang hôn em gái đáng yêu của hắn, đồng thời, đôi tay vói vào trong quần áo ao, vén toàn bộ quần áo cô lên, lộ ra một đôi vυ" kiều nộn, đầy đặn đang phát dục, sau đó lập tức bò lên, không ngừng mυ"ŧ vào trong miệng mà hôn mυ"ŧ. Bàn tay hắn đi xuống dưới váy cô, thô lỗ phiên động.

Lăng Lung vừa nhẹ giọng xin tha, vừa không ngừng vặn vẹo thân thể, rõ ràng là bộ dáng dục cự còn nghênh. Hắn đã từng không cẩn thận mà nhìn thấy cha hắn và mẹ kế trong phòng khách không người lúc đêm khuya, thân thể trắng bóng dây dưa bên nhau, bộ phân nam tính của cha trừu động qua lại trên người mẹ kế, làm mẹ kế phát ra từng tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn.

Sau này, cái hình ảnh kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, vứt đi không được. Hắn vì thế mà từng sa đọa, thậm chí thiếu chút nữa đi quá giới hạn với một bạn học nữ trong trường. Hắn thầm mắng mẹ kế, đúng thật là “hồ ly tinh” như lời ông nội nói, nhưng hắn cũng không tin rằng em gái Lăng Lung mà mình vẫn luôn yêu thương là “tiểu hồ ly”.

Khi ảo tưởng bị đập vỡ, trong lòng hắn chỉ còn lại phẫn nộ và đố kỵ. Hắn nghĩ trong lòng, cho dù chỉ là tiểu hồ ly nhưng cũng là hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, sao lại có đạo lý bị người khác cướp đi? Vì thế, hắn đi đến chỗ rẽ, gọi điện thoại cho người bạn kia, làm hai người dây dưa khó tách kia kinh hoảng, thất thố tản đi, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo, rời khỏi ngõ nhỏ.

Ban đêm, Ôn Vinh Sinh liền lén đi vào trong phòng Lăng Lung, dưới lửa giận tràn ngập và cảm xúc ghen tỵ, hắn mạnh mẽ chiếm hữu cô. Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy, trên thực tế, Lăng Lung chính là “tiểu hồ ly” trò giỏi hơn thầy. Cô vẫn luôn biết lợi thế của mình ở đâu, cô một bên lợi dụng sắc đẹp, hấp dẫn bạn tốt của hắn làm chỗ dựa cho tương lai, một bên lại ở dưới thân hắn đón ý nói hùa, làm hắn khó có thể vứt bỏ được cô. Cô dùng thân thể của mình đi mê hoặc nam nhân, sau đó lấy đi thứ mà cô muốn.

Tuy rằng thoạt nhìn cô chưa bao giờ đề ra bất cứ yêu cầu gì, đó là bởi vì không đợi cô đưa ra yêu cầu thì mấy người đàn ông đã tranh nhau cướp đi để thỏa mãn cô rồi.

Hắn rõ ràng đủ tỉnh táo để nhận thức được điều này nhưng vẫn vướng sâu trong vũng lầy, không thể ngăn cản được sự mê hoặc của cô. Chỉ cần nhìn thấy cô là hắn liền muốn thân thể của cô, hung hăng muốn cô, làm cô khóc thút thít, cao trào, làm cô si mê, khó quên hắn. Cô là độc dược mà tất cả đàn ông đều không thể kháng cự, cho dù biết cô có độc nhưng vẫn không chút do dự mà uống.