Chương 13: Tối nay phải diễn xuất như thế nào?

Đến khi họ bắt đầu ăn cơm, Lâm Tu Trúc vẫn còn đắm chìm trong việc bản thân đã tăng được hảo cảm với Diệp Hàn Tê, điều này cực kỳ khó hiểu, nên trong lòng cậu cũng không nhịn được mà tò mò.

Cậu dùng đũa chọt chọt vào bát cơm, trong lòng cũng xao động, tâm trí đã bay đến nơi này rồi, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cậu.

Vừa nghĩ đến chút nữa phải thực hiện nó, Lâm Tu Trúc lập tức hùng hổ nâng chén cơm lên, đem bữa cơm lấp đầy tâm trí mình.

Thật ra Diệp Hàn Tây sống cùng Lâm Tu Trúc rất đơn giản, hai người rất ăn ý trong việc phân công việc nhà, lại hỗ trợ nhau cũng như không quấy rầy nhau, mặc dù ngủ chung một giường, nhưng cuộc sống về đêm cũng không hề xuất hiện.

Diệp Hàn Tây có thói quen sẽ xem thời sự vào buổi tối, còn Lâm Tu Trúc thì có thói quen đọc sách luyện chữ, thư phòng cũng không gần phòng khách, nên dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không chạm mặt nhau.

Vậy làm sao để không cho Diệp Hàn Tây không xem tin tức về sự biến động của thị trường chứng khoán quốc tế chứ, tối nay cậu phải diễn xuất như thế nào chứ?

Tiểu Lâm ôm ấp Phong Đông, phiền muộn đứng nhìn Diệp Hàn Tây ở trong bếp rửa chén.

Còn người đàn ông kia đứng trong bếp, châm một điếu thuốc mà chờ đợi.

Nói là rửa chén, chứ thật ra, anh chỉ cầm chén bỏ vào trong máy rửa chén, cũng không cần chút kỹ thuật nào, suốt quá trình chờ đợi chỉ vỏn vẹn hết một điếu thuốc.

Sau khi đem chén bát đã rửa sạch bỏ vào trong máy khử độc, Diệp Hàn Tây liền trở về phòng ngủ, thường ngày, lúc này Lâm Tu Trúc đều ở trong thư phòng luyện chữ, nhưng hôm nay anh vừa vào đã nhìn thấy Lâm Tu Trúc cầm lấy hai cái áo sơ mi đang không ngừng so sánh, tựa như đang chọn quần áo, thấy anh đi vào, liền khẽ mỉm cười một cái, hai cái má lúm đồng tiền liền lộ ra, sau đó cậu cẩn thận khịt mũi một cái: "Mới hút thuốc sao?"

Diệp Hàn Tây đáp lại một tiếng, sau đó mới đem tầm mắt chuyển vào hai chiếc áo sơ mi cậu đang cầm trong tay, suy nghĩ một hồi, liền nói: "Đó là quần áo của anh."

"Đúng là của anh." Lâm Tu Trúc rốt cuộc cũng chọn chiếc áo sơ mi làm bằng sợi tơ, sau đó xoay người bắt đầu chọn cà vạt: "Em đang chuẩn bị quần áo cho anh."

Dứt lời, Lâm Tu Trúc lại nghe thấy tiếng hệ thống lần nữa vang lên: "Giá trị động tâm của đối tượng đã tăng thêm 10, mời ký chủ tiếp tục cố gắng."

Lâm Tu Trúc theo bảng năng giương mắt nhìn về phía Diệp Hàn Tây, đối phương cũng đã bước vào phòng tắm, nhưng lại không cầm lấy quần áo.

Trong vòng một ngày đã tăng hai mươi điểm giá trị động tâm, nhưng Lâm Tu Trúc căn bản vẫn chưa làm gì cả.

Cậu suy nghĩ đến việc Diệp Hàn Tây không cầm theo quân áo, nên Lâm Tu Trúc liền chọn cho anh một bộ quần áo mà đi đến bên cạnh cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy nên cậu liền gõ cửa: "Quần áo của anh này."

Người đàn ông không đáp lại, nhưng cửa phòng tắm lại mở ra, Lâm Tu Trúc định đưa quần áo cho anh, lại thấy cánh cửa mở ra toàn bộ, Diệp Hàn Tây trần như nhộng đứng trước mặt cậu, hai người nhìn nhau một cái, sau đó cậu liền bị lôi vào trong phòng tắm.

Diệp Hàn Tây tắm nước lạnh cho tỉnh táo, nên trong phòng tắm không hề có bất kỳ hơi nước nào, anh cũng không tốn sức mà kéo Lâm Tu Trúc vào trong phòng tắm, ngay cả một tia hoảng loạn cậu cũng chưa kịp thể hiện, liền bị anh giữ chặt gáy mà hôn môi, thân thể cậu còn cứng đơ mà ôm lấy quần áo ngủ của anh, tay cũng không thả lỏng chút nào.