Chương 1

Giữa tháng hai, huyện Giang Hồng tại biên giới Bang Nam liên tục mưa lớn, đường ngập sâu, giao thông ùn tắc không thể tả.

Nhìn dòng xe kẹt dài trước mặt, Mộ Sâm có chút bực dọc, hạ cửa kính xe và châm một điếu thuốc.

Người đi ngược chiều, bất kể nam nữ già trẻ, đều không nhịn được quay đầu nhìn anh vài lần; bởi gương mặt đẹp trai quý phái của anh không hợp chút nào với chiếc xe Santana cũ nát này.

Ở ghế phụ, Lục Tư Kỳ không có áo dày, mặt cô vì lạnh mà đỏ lên, phải vùi sâu trong khăn để giữ ấm. Gió lạnh thổi khói thuốc vào, khiến cô ho liên tục vài tiếng nhưng cũng không dám mở miệng bảo Mộ Sâm dập thuốc.

Vì cô rất hiểu, người đàn ông này không hề muốn gặp lại cô ở Giang Hồng.

“Ngồi xe của tôi, cô phải chuẩn bị chịu hít khói thuốc lá thụ động.” Mộ Sâm kẹp điếu thuốc đưa ra ngoài cửa kính rồi nhấp một hơi, thậm chí chẳng nhìn cô: “Đừng mong tôi đối xử lịch sự với cô. Cô biết tính tôi rồi đấy, chỉ là một tên lưu manh thô bỉ thôi.”

Biết rằng sẽ không nghe được lời hay từ miệng anh, Lục Tư Kỳ không đáp lại, kéo cao khăn quàng cổ và nhắm mắt làm thinh.

Mười mấy phút trôi qua, xe vẫn không nhúc nhích. Mộc Sâm mới quay đầu nhìn cô một cái: “Đến Giang Hồng bao lâu rồi?”

“Tối qua tôi mới đến.” Lục Tư Kỳ không dám giấu diếm, nói dối chỉ khiến anh càng ghét bỏ.

“Tìm một khách sạn ở ga tàu cho cô ở tạm nhé?”

“Không cần!” Cô lập tức mở mắt: “Tôi không ở khách sạn.”

“Dù cô không ở khách sạn, ba cô cũng sẽ tìm được cô.” Hút một hơi thuốc, Mộc Sâm cười trêu chọc: “Hà tất phải chạy theo tôi chịu khổ? Cô không thấy xe này đến cả máy sưởi cũng không có à?”

“Tôi không sợ lạnh.” Ánh mắt cô kiên định khác thường: “Chỉ cần anh không nói cho ba tôi biết hành tung của tôi, dù lạnh cỡ nào tôi cũng không sợ!”

“Miệng cứng đấy!” Xe phía trước bắt đầu di chuyển, anh vứt điếu thuốc ra ngoài và đóng cửa sổ lại. Chuẩn bị lái xe, anh quay sang bắt gặp ánh mắt khinh thường của người phụ nữ bên cạnh.

Mộ Sâm cười bất đắc dĩ: "Lục đại tiểu thư? Cô từng thấy tên lưu manh nào còn lịch sự chuẩn bị cả gạt tàn trong xe chưa?” Lục Tư Kỳ quay đầu ra ngoài cửa sổ, tự động phớt lờ anh.

Thấy cô cố nhịn cảm giác khó chịu, Mộ Sâm cảm thấy trong lòng bức bối, suýt nữa buột miệng quát cô xuống xe. Nhưng cuối cùng anh vẫn nén lại, bởi lần trước khi mang cô đi làm nhiệm vụ, anh đã nếm trải cái tài “chọc tức” người của cô rồi.

Một tiếng sau.

Chạy qua con đường đất bùn lầy, sắp đến huyện Giang Hồng, xe lại chết máy!

“Xe cũ rích!” Mộ Sâm xuống xe, đá mạnh chiếc Santana cũ trước mặt: “Đúng lúc cần thì lại dở chứng! Quả thật là thêm phiền!”

Mở nắp động cơ kiểm tra, anh không tìm ra vấn đề gì, vào lại xe khởi động nhưng vẫn chết máy, tức đến nỗi anh đấm mạnh vào vô lăng và buông một câu chửi thề.