Chương 39: Hồi 39: Chỉ cần là nàng!

Tình cảnh này rốt cuộc có bao nhiêu khó xử đây? Bí mật chôn giấu đã lâu, tình cảm kịch liệt kiềm chế, chỉ sợ lơ là buông lơi sẽ liền vạn kiếp bất phục. Nhưng rồi hôm nay vẫn phải nói ra sự thật, đẩy đưa nhau vào thế cục nan giải nhất.

Từng đợt từng đợt trắc trở vây phủ đôi người, vốn dĩ không nguyện trầm luân lại vì lão thiên gia lo rằng trần gian nhàm chán nên khéo léo bày sự trớ trêu. Dùng nước mắt hồng nhan mài cùng huyết mực viết nên thư tình tuyệt luyến, đề khắc cuối dòng là hai chữ bạc phận.

Khiến đời ngưỡng vọng cũng khiến đời bi ai...

...

- Ta...ta phải làm sao đây? Ta...đơn phương một nữ nhân sao...? Sẽ không có kết quả gì cả...không thể nào...nàng sẽ không...Hoan nhi sẽ không...

An Tư bật khóc, khóc trong bất lực và tuyệt vọng.

Nàng mặc kệ nàng ấy có đẩy mình ra hay không, có ghê tởm mình hay không, lần này toàn tâm toàn ý không một tia ngần ngại liền đem An Tư ôm chặt vào lòng, siết lấy như muốn khảm sâu hình bóng giai nhân vào thân thể, chẳng màng đến vết thương bị động đau rát.

- Đừng khóc, nàng không đơn phương, ta cũng yêu nàng, yêu nàng rất nhiều, An Tư à!

Trong vòng tay nàng, An Tư khóc đến lê hoa đái vũ, thật khiến người cảm khái, vị tiểu công chúa này rốt cuộc căn cốt liệu có phải thiên tiên? Cả ngay khóc cũng đẹp đẽ đến vô ngần như vậy.

An Tư bên tai nghe được lời nàng thổ lộ thì tâm tư không khỏi xao động, dụi dụi hết nước mắt vào vai áo nàng, nức nở mếu máo như một tiểu miêu nữ mà đáp.

- Hic...không tin! Nàng lừa ta...nếu nàng yêu ta sao nỡ nào đem ta dâng cho phụ hoàng của nàng? Hic...hic...

Ơ cái con người lạ lùng này, không yêu cũng khóc, mà bảo yêu rồi cũng khóc nốt, làm sao mới vừa lòng đẹp ý đây hửm?

- Nàng còn giận ta sao? Chẳng phải ta đã đích thân đến rước nàng về rồi sao?

Nàng ngập tràn cưng sủng, hôn hôn nhè nhẹ lên hai bên má An Tư, muốn thể hiện cho nàng ấy biết rằng mình sẽ xoa dịu hết từng chuyện ủy khuất đã qua.

Nhưng An Tư vẫn bám chấp vấn đề không tha.

- Nhưng...hic...người xấu bắt nạt ta...làm ta đau, làm ta khóc...hic hic...

- Nàng đây là làm nũng đó hửm?

Bị nói trúng tim đen, An Tư thẹn quá hoá giận, sắc bén lườm nàng một cái khiến cho nàng không khỏi bật cười, mà cười thì lại làm động đến vết thương, đau đến khó thở, nhưng cơn đau này bây giờ sao lại hạnh phúc đến thế nhỉ?

- Đáng đời nàng lắm, dám cười người ta!

Miệng thì nói vậy, nhưng An Tư bây giờ là đang thổi thổi vào vết thương cho nàng, ân cần như một thê tử hiền phụ. Nhìn nàng ấy đang bình an bên cạnh mình như vậy, quả thật là chuyện tốt lành nhất trên đời, nàng tự nhận sẵn sàng đổi hết vương quyền tước vị để nhận lại chỉ một nụ cười giai tử lúc này đây.

- Nàng nhìn gì vậy?

An Tư chớp động đôi mắt còn lưu lệ mà thắc mắc hỏi.

- Ta nhìn nàng.

- Hửm? Ta thì có gì để nàng nhìn?

- Có chứ, An Tư đẹp đến vậy mà.

Nàng ấy khẽ cười ngại ngùng, gãi gãi bên má lấm lem bày ra biểu cảm tiểu hài tử thật khiến lòng hận không thể yêu chiều nâng niu.

- Đẹp gì chứ? Bây giờ ta rách rưới lem luốt thế này rồi...



- Vẫn đẹp lắm, ta rất thích.

- Thật...thật vậy sao!?

An Tư khẩn trương, dung nhan không giấu được sự vui mừng hoan hỷ.

- Nhưng nàng biết rồi đấy, ta thân là nhi nữ, nàng cũng là nữ nhi, bối phận cách biệt luân thường, vậy...nàng vẫn yêu ta sao?

Nàng vẫn là không đặt xuống được cái gánh nặng lễ giáo gia phong này.

- Sao phải nghĩ nhiều đến vậy? Nữ tử Đại Việt yêu hận rõ ràng, một khi đã quyết định yêu ai, tim lòng đã gửi trao sẽ tuyệt không thay đổi, chỉ cần nàng không phụ rẫy chân tình của ta, vậy Trần An Tư mặc kệ nàng là nam hay nữ, chỉ cần Hoan nhi chính là Hoan nhi...dẫu có bị thiên tru địa diệt vì tội nghịch luân ta cũng quyết không lui nửa bước!

Một lời khẳng khái định tình duyên, không sợ nhân sinh thị phi chế nhạo, không sợ thiên địa trừ diệt nghịch luân, không sợ loạn thế chan hòa máu lệ, chỉ sợ lòng người cô phụ chân tâm khiến hoa xuân lỡ làng trong khoảnh khắc.

- Không hối hận chứ?

Lần nữa, An Tư kiên định.

- Không bao giờ!

Suốt mười hai năm qua, đây là lần đầu tiên nàng tự nguyện tiết lộ sự thật về thân phận nữ phẫn, thổ lộ tình cảm chất chứa trong lòng, tự nhủ An Tư không ngại luân thường đã dám đối mặt vậy cớ sao bản thân không can đảm một lần đối diện đến cùng?

Nữ cải nam trang, trộm long tráo phụng qua mặt hãn phụ nhiều năm như vậy còn dám thì cớ sao kết duyên đính ước cùng An Tư công chúa, nữ nhân đã không màng tất cả trao tình gửi ý cho mình thì lại không?

Lần này, nàng đã quyết định rồi!

- An Tư, ta sẽ không bao giờ phụ lòng nàng đâu, ở bên ta...từ nay sẽ không để nàng ủy khuất nữa!

Như một đứa trẻ, An Tư gật gật đầu mừng rỡ, ôm chầm lấy nàng, bất cẩn lại đυ.ng trúng vết thương.

- Ài...đau chết ta rồi...chúng ta mau trở về thôi, trước khi hãn phụ phát giác ta đã rời khỏi lều trướng cửu hoàng tử. Về tĩnh dưỡng cho lành lại rồi muốn ôm ấp bao nhiêu, làm thêm bao nhiêu chuyện cũng được.

- Nói cái gì vậy chứ!? Kì chết đi được...

Dứt lời, hai người nhìn nhau khẽ cười, tình ý dạt dào luân chuyển trong sóng mắt đôi bên.

Chợt...

- Không xong rồi, nhẫn của ta!

- Có chuyện gì?

Nàng cả kinh, bạch sắc giới chỉ đeo nơi ngón cái, vật bất ly thân của nàng đã biến mất tự lúc nào, e rằng đã bị lạc mất từ trong đám loạn quân đêm qua...

...

- Cấp báo! Hồi bẩm khả hãn, theo như dọ thám thì cửu hoàng điện hạ vẫn đang ôm hai mỹ nữ ngủ say trong lều trướng!

Hốt Tất Liệt nhíu mắt nghi hoặc, có phải thật là thế không? Biến loạn đêm qua tuyệt nhiên không phải Thoát Hoan nhúng tay gây loạn hay sao? Nhưng dẫu đã trông thấy quân kỳ của Đại Việt thì vẫn có cảm giác không đúng cho lắm, linh tính mách bảo đây chắc chắn chẳng phải bọn Giao Chỉ cả gan sang tận Mông Cổ làm càn.

Đứng giữa tẩm điện đã lộn xộn rối tung, Hốt Tất Liệt cố gắng tìm kiếm một chút manh mối còn sót lại, và xem như trời cũng không phụ lòng hắn.

Đuôi mắt ngó thấy có vật gì lấp lánh dưới bệ cửa sổ, đi tới mới thấy là một chiếc giới chỉ, cầm lên xem xét...à mà cũng không cần xem xét làm gì, Hốt Tất Liệt làm sao không biết bạch sắc giới chỉ này thuộc về ai, rốt cuộc mọi thứ đã rõ ràng như ban ngày rồi!

Hắn gầm lên điên tiết.



- Hoan nhi! THOÁT HOAN!!!

...

Trong lều trướng cửu hoàng tử.

"Hình như bên ngoài trời đã sáng rồi..."

- Tiểu nha đầu! Ngươi căng thẳng cái gì?

Mỹ nữ Trung Nguyên cười cợt hỏi.

- Ngươi im miệng đi, nếu để quân lính phát hiện thì tất cả chúng ta chết chắc đấy!

Tiểu Thi gắt gỏng.

Đáp lại, mỹ nữ Mông Cổ chế nhạo nói.

- Hứ, ngốc tử, đây là chuyện của đám các ngươi gây ra, hai ta bị bắt ép làm con tin, liên quan gì? Mình ngươi chết thì có!

Tiểu Thi nhất thời cứng họng, chính xác là do lo lắng bất an chuyện tiểu chủ nên không có tâm tình ở đây đấu khẩu cùng hai hồ ly tinh này.

Nhưng được nước bọn họ lại lấn tới, Tiểu Thi hai tay ôm hai mỹ nữ nhưng nội tâm khó chịu vô cùng, càng khó chịu hơn khi lúc này cứ bị bàn tay của hai ả đó mon men trên thân, người thì mân mê vùng bụng, kẻ lại sờ soạng ở đùi, còn cười khúc khích cố ý khiêu chiến cùng nàng.

Chợt, như phát giác ra điều gì đó, Tiểu Thi cả kinh.

- Hai ngươi! Hai ngươi sao có thể cử động...không phải Ô Mã tướng quân đã trói hai ngươi lại rồi hay sao!

Lúc này, hai ả hồ ly mị hoặc kia mới bật cười khoái trá, không còn kiêng nể dựa sát vào thân Tiểu Thi, đem nàng ra làm đậu hũ mềm mại mà tùy nghi trêu ghẹo.

- Ui chao, bị tiểu nha đầu phát hiện rồi! Thật ngại quá nha, chúng ta vốn rành mấy trò tiểu xảo dị thuật, hm...chẳng hạn như là...

Hai ả hồ ly đồng thanh "Như là cởi dây trói đó!"

Tiểu Thi đen mặt, vậy ra từ đêm đến giờ nàng là bị bọn họ chơi đùa hay sao? Đáng hận thật mà! Tự nhủ đợi tiểu chủ của nàng trở về nhất định sẽ không để hai ả này yên ổn, nhất định phải bắt họ trả lại món nợ dám khi dễ nàng, ừm ừm nhất định phải vậy!

- Coi kìa, người ta giận rồi kìa tỷ tỷ.

Mỹ nữ Mông Cổ nói mà như cố ý thổi hơi ấm vào vành tai Tiểu Thi khiến cho nàng giật mình rụt cổ. Hành động này hiển nhiên lại bị hai ả kia được phen cười cợt thoả mãn, thanh âm nữ tử cứ rả rích bên tai làm Tiểu Thi hết sức khó chịu, kịch liệt kiềm nén cái miệng muốn chửi người của mình.

...

Lại nói về Ô Mã Nhi và Toa Đô, sau khi nhờ vào sự đánh lạc hướng của Hạnh cô cô mà thuận lợi vượt vòng vây đào thoát khỏi cấm cung thì đã dìu dắt nhau thần không biết quỷ không hay trở về căn lều của Toa Đô.

Thương thế tuy rất nặng nhưng cũng may là thân dũng tướng đã quen chinh chiến nhiều năm, đối với trị liệu cũng kinh nghiệm không ít, thay phiên nhau khâu vá băng bó lại vết thương, còn uống thêm mấy viên đơn dược cầm cự cơn đau.

Xong xuôi mới song thiền tiếp chưởng vận công điều thương.

Trải qua hết thảy những quá trình này, Ô Mã Nhi mới hồi phục phần nào, liền không hề suy nghĩ toan chạy ra ngoài dắt ngựa đi tìm thập công chúa của lòng hắn. Nhưng tất nhiên đã bị Toa Đô quyết liệt ngăn cản, hai người tranh cãi qua lại, kéo tay kéo chân một hồi thì...

Có lẽ là...do hai người sức còn chưa đủ, thương tích còn chưa lành nên đi đứng vận động không mấy dễ dàng, hoặc là...do ý trời đi...?

Nên không cẩn, chỉ một cái kéo tay của Toa Đô đã khiến Ô Mã Nhi ngã nhào, vừa hay lại ngã trúng Toa Đô, càng vừa vặn khi môi mình thình lình áp xuống đôi môi của hắn!