Chương 24: Khuy tay áo của bộ quân phục

Cho nên anh mang bữa sáng. Khi đi học sẽ ngồi bên cạnh cậu, chỉ cần cậu chau mày, Kỷ Thâm sẽ nhỏ giọng, cẩn thận giải thích những kiến thức giáo viên vừa nói qua. Anh không can thiệp vào chuyện Kha Ninh đi ra ngoài làm việc, lại luôn khi Kha Ninh đang đi bộ trên đường, sẽ ‘tiện đường’ chở cậu đi qua. Khi làm bài tập nhóm, sẽ cùng một nhóm với Kha Ninh, để cậu có thể có thành tích hoàn hảo.

Mà hình tượng của Kỷ Thâm trước giờ vẫn vậy, thậm chí không ai cảm thấy anh ‘giúp đỡ bạn học’ có chỗ nào là quá phận.

Kỷ Thâm hòa nhã, khiến những bạn học khác cũng không hề ngốc nghếch gây khó dễ Kha Ninh.

Kha Ninh chống cằm, ánh mắt nhìn về phía giáo viên, dáng vẻ nghiêm túc khi giảng bài. Y thật sự biết cách im lặng bày ra dáng vẻ mị lực nhất của bản thân mình.

Ánh mắt của Kỷ Thâm chăm chú nhìn bên sườn mặt của cậu, nóng bỏng lại tham lam. Kha Ninh để lộ cần cổ trắng nõn, tóc đen hơi dài mềm mại, dính lên làn da trắng tuyết, mang lại ấn tượng thị giác mạnh mẽ. Ở góc độ của anh có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi vừa dày vừa dài của Kha Ninh, vô tình chớp mắt, sẽ giống như cánh bướm chuyển động, Kỷ Thâm rất muốn mạnh mẽ ôm lấy cậu mà hôn.

Tiết cuối cùng, giáo viên có việc nên không lên lớp, đã phát bài tập để học sinh tự mình làm.

Kha Ninh rất nhanh đã làm xong, còn chưa tan học, cho nên nằm xuống bàn nghỉ ngơi. Kỷ Thâm không kìm nén được mà nhìn cậu, dáng vẻ khi ngủ của Kha Ninh cũng rất đáng yêu, đôi môi đỏ thắm, lông mi vô tình sẽ run lên, nhưng không tỉnh lại, giống như ngày đó , khi bị anh hạ thuốc, rõ ràng t.ử cu.ng bị ch!ch tới mở ra, liên tục cao trào, lại khóc lóc nhưng vẫn không tỉnh lại.

Kỷ Thâm không biết Kha Ninh rốt cuộc có biết ngày đó cậu bị anh mê gian hay không, nhưng anh đã hạ quyết tâm phải có được Kha Ninh, cho dù trước đó cậu có từng bị người đàn ông khác chạm vào hay không. Chờ đến khi anh đem người vào tay mình rồi, sẽ từ từ truy hỏi.

Thái độ theo đuổi của anh vô cùng rõ ràng, phản ứng của Kha Ninh lại khó có thể đoán được.

“Kha Ninh, đừng ngủ.” phòng học có người đã đi về, Kha Ninh lại chưa tỉnh ngủ. Kỷ Thâm biết tối hôm qua cậu đi làm việc, nhất định đã rất mệt mỏi.

Kỷ Thâm dịu dàng sờ lên mặt cậu, bé cưng, sau này cũng không thể ra ngoài làm việc, mỗi đêm đều mở chân chờ anh đến, bị anh nện vào t.ử cu.ng. Mà thứ Kha Ninh muốn, anh đều có thể cho.

Kỷ Thâm nhịn không được, cúi đầu hôn cậu, lại cẩn thận liếʍ môi anh, ôn nhu giống như đang ăn thạch trái cây, vừa mềm mại vừa ngọt nị.

“A...” Kha Ninh khó chịu rêи ɾỉ một tiếng, trên mặt nổi lên ửng hồng mờ nhạt, cậu ngủ tới mơ hồ, hơi hé mắt tỉnh dậy, thấy là Kỷ Thâm, vì thế ánh mắt lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí còn chủ động hé miệng, chào đón anh.

Mãi cho tới khi bị Kỷ Thâm kí©h thí©ɧ, nồng nhiệt hôn đến khi cậu thở không nổi nữa, cậu mới tỉnh táo lại, như vừa ở trong mộng vừa tỉnh lại, đẩy Kỷ Thâm ra, vẻ mặt kinh hoảng và thất thố.

Kỷ Thâm không hiểu sao Kha Ninh lại phản ứng như vậy, rõ ràng lúc mơ màng khi biết là anh, cũng rất ngoan, nhưng khi tỉnh lại lại không cho anh tới gần. Thật giống như là rõ ràng rất thích anh, lại bởi vì điều gì đó mà sợ hãi.

Kỷ Thâm sờ lên mặt Kha Ninh, rất nhẹ, tràn ngập sự yêu chiều, không mang theo một chút du͙© vọиɠ nào, giống như đang dỗ dành con mèo nhỏ đang bất an.

Nhưng Kha Ninh lại nghiêng đầu, né tránh.

Tay Kỷ Thâm dừng ở không trung, anh cười cười, cũng không giận.

“Làm sao vậy, bé cưng?”

“Cậu đừng gọi tớ như vậy!” Kha Ninh phản đối, cậu gãi đúng chỗ ngứa mà đắn đo tức giận, xấu hổ và trốn tránh.

Kha Ninh cũng không định bây giờ cùng anh tốt hơn, nhưng cần phải tiếp tục dây dưa cùng Kỷ Thâm, cho tới khi Tân Tả hoàn toàn rời khỏi trường.

“Được rồi.” Kỷ Thâm nuông chiều nhún vai, dáng vẻ rất bất đắc dĩ: “Đều nghe cậu.”

Một tiếng bé cưng và một cái hôn, Kỷ Thâm theo đuổi càng thẳng thắn hơn.

Buổi tối, điện thoại Kha Ninh nhận một tin nhắn, Kỷ Thâm mời cậu tới tham gia vũ hội tổ chức vào cuối tuần đúng dịp Giáng Sinh, hơn nữa còn quan tâm nói cho cậu biết là không có người lớn, chỉ là bạn học và bạn bè.

Kha Ninh dĩ nhiên là từ chối, Kỷ Thâm đơn giản chỉ là tìm một lý do để lừa gạt cậu đi mà thôi, uống vài chén rượu rồi đưa cậu lên giường. Bây giờ cậu cũng không định để Kỷ Thâm luân hãm quá sâu, vẫn là tiếp tục như gần như xa thế này là được rồi.

Kha Ninh chỉnh lại bộ quân phục trường học đề nghị toàn thể học sinh mặc khi tham gia hội nghị, đột nhiên cậu dừng tay lại.

Tim đột nhiên đập chậm một nhịp, Kha Ninh nhìn chằm chằm quân phục trong tay, cúc áo của cậu không biết đã rơi mất một nút từ khi nào, mà lần mặc quân phục đầu tiên chính là ngày đó lên giường cùng Kỷ Thâm.