Chương 33

Màn dạo đầu vẫn chưa thực hiện mà động hoa của mỹ nhân trước mặt đã ‘lũ tràn bờ đê’, Tống Quân Nham vừa nhìn thấy đã rất phấn khích, tinh thần phục vụ nhân dân bỗng trỗi dậy, lập tức tiến hành cứu hộ.

Đầu ngón tay vừa cắm vào cổng xả lũ, bên tai liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn, cả người anh tràn đầy vẻ gian xảo, khẩu súng bên dưới bắt đầu nóng rực, hiên ngang ngẩng đầu.

“Hưm…”

Cố Khinh Thiển vẫn còn ý thức vùng vẫy một lúc, nhưng khi bàn tay thô ráp của người đàn ông chạm vào da thịt mẫn cảm, cô lại run lên. Đầu ngón tay của anh đâm sâu vào vách thịt, động hoa của cô lập tức đầu hàng.

Người đàn ông chó má này dù bận đến mấy cũng sẽ về nhà, đêm nào cũng phải ôm cô nằm ngủ, lúc nào mệt mỏi quá thì chỉ xoa nắn bầu ngực cô, trêu đùa nhụy hoa bên dưới của cô, hoặc là dùng miệng cắn vào cổ cô; còn lúc nào tràn đầy sinh lực thì cầm lấy vật thô cứng hung hăng nhét vào người cô.

Cả đời không biết xấu hổ và hấp tấp, cuối cùng lại nhận được kết quả —— thân thể của cô càng ngày càng nhạy cảm.

Chỉ cần khuấy nhẹ là phía dưới sẽ xả lũ.

Đầu ngón tay của người đàn ông như bị hút vào trong, lòng bàn tay ướt đẫm.

Tống Quân Nham tu sửa không thành, bèn rút ngón tay đang chặn dòng nước lũ ra, liếʍ láp, “Ướt thật đấy, anh thấy sau này em nên đổi tên thành Cố Thủy Thủy đi.”

Cố Khinh Thiển đỏ mặt, bất mãn hét lên, “Tống chó điên!”

Chị Giang luôn gọi anh như vậy, hơn nữa còn kêu anh đổi tên, nhưng hiển nhiên người nào đó không thích cái tên này, sắc mặt tái mét.

Lúc sinh Tống Quân Nham chị Giang sinh non, sinh ra một đứa bé vô cùng nhỏ nhắn, sau này vì để chăm bẵm tốt, bà ấy đã đặt cho anh một biệt danh là ‘Chó điên’, ai ngờ đâu chưa tới vài tháng, tiếng la hét của anh còn to hơn cả tiếng chó sủa.

Tống Quân Nham rất ngại nhắc đến biệt danh này, nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Được đấy, nếu không dạy cho em một bài học, em sẽ trèo lên đầu anh ngồi luôn đúng không?”

Anh lật người cô lại, để cô đưa lưng về phía mình, tấm lưng mảnh mai tinh tế đó cong thành hình chữ U, cặp mông xinh đẹp hơi vểnh về phía sau, làn da trắng nõn tinh xảo vừa được tắm qua nước nóng nên hơi ửng hồng, giống như đang mời người nếm thử.

Đây là lần đầu tiên Cố Khinh Thiển thử tư thế này, phần lưng quay về phía người đàn ông càng làm cảm giác xấu hổ dâng lên nhanh chóng, hoa huyệt run rẩy đóng mở, mật dịch trào ra rồi chảy xuống.

Trên tấm khăn trải giường màu đỏ bỗng sẫm màu, Tống Quân Nham liếʍ liếʍ khóe môi, giữ lấy vòng eo rắn nước, đầu súng cực lớn nhắm ngay cửa động, thắt lưng trùng xuống, mạnh mẽ tiến vào bên trong.

“A—” Cố Khinh Thiển ưỡn eo, hai tay ôm chặt tấm ga trải giường.

Kích thước của người đàn ông không nhỏ, nhưng vách thịt của cô dường như đã quen với con dã thú khổng lồ, không có nó một ngày sẽ cảm thấy khó chịu, cho dù tự mình an ủi vẫn không thể cưỡng lại cảm giác được lấp đầy hoàn toàn này.

Tống Quân Nham cũng vậy, vách thịt mềm mại lập tức hút lấy đầu súng màu đỏ tím, kɧoáı ©ảʍ tê dại nhanh chóng xộc thẳng lên não. Anh ưỡn thẳng thắt lưng, cử động vật nam tính, người phụ nữ rùng mình như điện giật.

Miệng tử ©υиɠ như phấn khích mà hé mở, người anh em thô dài của anh lại thâm nhập vào sâu một chút, bên trong giống hệt như một cái miệng nhỏ, hút chặt lấy mã mắt của anh.



Mẹ kiếp, anh nhanh chóng rút ra làm phát ra một tiếng nước nhóp nhép, cố gắng kéo dài sức chịu đựng của người anh em, trước khi miệng tử ©υиɠ khép lại hoàn toàn, anh nán lại bên ngoài vài giây rồi lại đâm vào bên trong.

“Ưm…Tống…Quân Nham…”

Cây gậy thô dài đang cọ xát vách thịt, đỉnh đầu khổng lồ chống vào cổ tử ©υиɠ khiến da đầu Cố Khinh Thiển tê dại.

Hai quả đào mật bị đè ép xuống giường, cặp mông xinh đẹp càng lúc càng vểnh cao, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ càng vang vọng, Cố Khinh Thiển lo lắng chị Giang đang ở nhà, bèn cắn chặt ga trải giường để không phát ra tiếng động.

Thấy vậy, Tống Quân Nham tăng nhanh tốc độ ra vào, toàn bộ khẩu súng thịt đâm thẳng đến cổ tử ©υиɠ, miệng tử ©υиɠ lại cắn chặt lấy họng súng không buông, vách thịt mấp máy mát-xa phần thân súng, anh trước đẩy sau đưa, xoay chuyển ra vào, sức lực lần trước mạnh hơn lần sau.

Khẩu súng thịt không ngăn được dòng nước đang phun trào, sợ đêm nay không có chỗ ngủ nên anh rút khẩu súng ra, kéo cô bé con ra khỏi giường.

Cố Khinh Thiển vẫn đang đắm chìm trong cơn tê dại, chưa hoàn hồn lại đã bị người đàn ông kéo đến bàn trang điểm trong sự mơ màng.

“Chống tay lên thành bàn, nếu không thì…” Tống Quân Nham dựa vào lưng cô, phả ra một hơi thở nóng hổi, “Anh sợ lát nữa em đứng không nổi.”

Chưa đợi người phụ nữ hiểu ý, anh nhấc một chân của cô đặt lên ghế bàn trang điểm, giữ chặt lấy hai cánh mông xinh đẹp, đầu súng nhắm chuẩn vào cửa động đang chảy nước, đâm thẳng một đường vào trong.

Cố Khinh Thiển vốn dĩ đang thấp giọng nức nở, ai ngờ tên đàn ông chó má này lắm mưu nhiều mẹo, nắm lấy vai cô chồm tới, khiến chiếc lưng của cô cong hơn, phần mông vểnh lên cao, nơi nào đó lại siết chặt dữ dội.

“Ưm…ha…ha … Tống … Quân Nham … đừng mà … em chết mất … a … thoải mái quá… Tống Quân Nham…”

“Một chốc thì đừng mà… một chốc thì thoải mái quá…bà Tống, rốt cuộc là em muốn hay không muốn đây?”

“Ai…là là bà Tống chứ…”

“Ngày nào cũng cho anh làm…còn không chịu nhận?”

Cố Khinh Thiển xấu hổ đến mức cắn chặt môi không nói, nhưng người đàn ông vừa liếʍ vừa cắn đầu vai cô, dùng hai tay xoa nắn bầu ngực cô, vật thô cứng tăng tốc dập mạnh, như muốn mở rộng cổ tử ©υиɠ.

Đứng bằng một chân nên cô không cách nào chống đỡ, cả người cứ bồng bềnh trôi nổi, tiếng rêи ɾỉ còn lớn hơn cả tiếng da thịt va chạm.

Mỗi lần đâm vào Tống Quân Nham lại hỏi một câu: “Em có thừa nhận không?”

Cô lắc đầu, anh càng va chạm mạnh để cơ thể cô bắt kịp tiết tấu của anh.

Lúc vật nam tính rút ra, cả người cô bị đẩy về phía trước, lúc vật nam tính đi vào sâu, anh lại kéo cô ra phía sau, đầu súng đẩy mạnh vào tận cùng động hoa, làm cho hai chân cô run lên không ngừng, không thể không thừa nhận.

“Ha… đừng… làm mạnh quá… em chịu không nổi nữa…”

Tống Quân Nham cong môi, “Gọi một tiếng ‘ông xã’ anh nghe xem nào…”



“Ông, ông xã…” Cố Khinh Thiển không dám cãi lời, ngoan ngoãn hét lên.

Nếu là trước đây có đàn ông nói lời như vậy, cô chắc chắn sẽ quay mặt lại với đối phương, từ chối giao tiếp, nhưng Tống Quân Nham thì khác, chỉ cần anh muốn, cô thậm chí có thể gọi cả đời.

Cô không hiểu tại sao mình lại có loại tâm tình này, tâm trạng hoảng loạn do các bài báo của nhà họ Lưu mang lại đều được xoa dịu khi người đàn ông này tiến vào cơ thể…

Ánh nước thấp thoáng trong khóe mắt, nháy mắt bị đánh cho tan tác.

Cô không chịu nổi nữa, đầu ngón tay bám lấy mép bàn gần như biến thành trắng bệch, Tống Quân Nham làm càng lúc càng nhanh, đốt sống lưng đột nhiên tê dại, đầu súng len vào miệng tử ©υиɠ, phun ra chất lỏng đậm đặc đã tích tụ lâu ngày.

Cố Khinh Thiển ưỡn người, hoa huyệt ngậm chặt lấy khẩu súng thịt, mãi cho đến khi chất lỏng nóng hổi không còn phun ra nữa mới buông tha cho con thú khổng lồ kia, cả người cô ngã nhào xuống đất.

Tống Quân Nham thở hổn hển, bế cô lên giường.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như cô cảm nhận được đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lên tóc mình, nói: “Bất luận em là con của gia đình nào thì vẫn là bà Tống của nhà anh…”

——

Đêm khuya.

Mỹ nhân đang nằm nghiêng say ngủ, trên người đã được mặc áo choàng tắm, nước non ở phía dưới cũng đã được lau sạch, trông không có vẻ gì là cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Tống Quân Nham lau dọn cho bản thân, ở trần thân trên nằm lên giường, ôm mỹ nhân trong tay nhắm mắt ngủ thϊếp đi, nhưng ngủ không được ngon giấc, bên tai cứ cảm thấy có tiếng ong ong.

Phiền thật sự.

Anh mở mắt, cẩn thận lắng nghe nguồn phát ra âm thanh.

Cố Khinh Thiển sợ muỗi nên khi ngủ phải bỏ mùng xuống, đốt thêm chút nến thơm, muỗi nhà ai lại không sợ chết đến thế?

Thanh âm rất nhỏ, rất gần, anh nhìn về phía cửa sổ, luôn cảm giác có một bóng người lượn lờ dưới ánh trăng.

Anh nhẹ nhàng ra khỏi giường, mở rèm cửa, đứng trên ban công, ánh mắt như sói liếc nhìn xung quanh, phát hiện trên không trung có một vật thể màu đen đang bay tới.

Tống Quân Nham khẽ nheo mắt, nhặt lấy viên đá mà Cố Khinh Thiển và chị Giang đặt trong chậu cây, nhấc tay ném ra.

Vật thể màu đen bị bắn hạ ngay lập tức —

không ngờ lại là một chiếc máy bay không người lái.