Chương 8

Sau khi nhận ra có gì đó không ổn, Boros ở bên kia muốn đẩy nắp quan tài lên. Tim Lâm Sơ Ngọc đập thình thịch, sợ đến mức đến cả bắp chân cũng run rẩy. Trong lúc cấp bách, y đã làm một việc cực kỳ thiếu đạo đức——

Đó chính là khóa nắp quan tài băng lại.

Để ngăn thi thể của Lâm Sơ Ngọc bị đánh cắp, Boros đã thêm một chiếc khóa bạc rất chắc chắn cho quan tài băng, khóa này sẽ kích hoạt thuật giam cầm gắn liền với nó. Bất cứ khi nào cần rời khỏi thành phố chính thì nó sẽ tự động khóa lại, khóa quan tài băng cùng với toàn bộ cung điện. Nhưng bây giờ, chiếc khóa này đã khóa chính Boros ở bên trong, tạo ra thêm một khoảng thời gian để Lâm Sơ Ngọc tranh thủ chạy trốn.

Lâm Sơ Ngọc nhanh chóng khóa ổ khóa, nhảy ra khỏi giường nhanh nhất có thể. Gỗ quan tài rất chắc, hơn nữa còn có rất nhiều ma pháp được thêm vào, Boros thật sự không thể lập tức thoát ra được. Còn hắn thì hiển nhiên không ngờ rằng có người lại dám cả gan lừa gạt, công kích đánh lén hắn, giọng nói phát ra đột nhiên lạnh như băng giữa ngày lạnh giá: “Thủ vệ trong cung canh giữ rất nghiêm ngặt, ngươi không thoát được đâu. Bây giờ nếu ngươi chịu đầu hàng, ta sẽ tha tội chết cho ngươi.”

Lâm Sơ Ngọc không dám trả lời, ngoan ngoãn giả làm một tên trộm to gan lớn mật. Cũng may là chuyện một người chết đi sống lại là một chuyện rất khó tin, Boros hoàn toàn không nghĩ đến, hắn chỉ nghĩ rằng những kẻ phản bội và những tên trộm đã lợi dụng hôn lễ của hắn để phá hỏng việc tốt của hắn. Lâm Sơ Ngọc nghĩ Boros sẽ không bị mắc kẹt bởi ổ khóa mà chính hắn đã tạo ra, vì thế y dứt khoát vặn cửa ra rồi chạy mất.

Thực xin lỗi, y thật sự không muốn mỗi ngày phải cùng hắn ngủ trong quan tài băng! Tạm biệt!

Chịu đựng cơn đau nhức trong người, giống như một con tôm chân mềm thất tha thất thểu rời khỏi phòng ngủ. Bộ phận mỏng manh giữa hai chân dường như vẫn còn cảm giác kỳ lạ giữa hai cánh hoa môi bị tách ra, dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào vách thịt của y, khiến hai chân y không tự chủ được mà phát run, da thịt trắng tuyết run rẩy, mỗi bước đi đều khó khăn vô cùng.

Một phút sau khi Lâm Sơ Ngọc rời khỏi phòng ngủ, chiếc khóa lớn được thiết kế tinh xảo rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Boros bước ra khỏi quan tài với khuôn mặt u ám, sắc mặt đáng sợ đến mức giống như một con ma cà rồng ngủ trong quan tài ngàn năm, bất cứ lúc nào cũng sẽ sẵn sàng bắt lấy một kẻ xấu số nào đó uống máu nhai xương người đó.

Bệ hạ của hắn... đã bị người khác lấy đi.

Boros siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tròng mắt đen nhuộm một tầng máu đỏ tươi, giống như một tên ác ma mới vừa bò ra khỏi vực thẳm. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, ánh mắt dán chặt vào chiếc khóa màu bạc ở nắp quan tài phía trước.

Bề mặt của khóa màu bạc bóng loáng, cho nên có thể in rõ dấu vân tay của người đã dùng nó. Những dấu tay đó cực kỳ thon nhỏ, giống như cánh hoa mận rơi trong tuyết lạnh.

Boros trông giữ cơ thể của Lâm Sơ Ngọc suốt mười năm trời, từng tấc da thịt trên cơ thể y như hắn biết rõ như nắm trong lòng bàn tay. Đôi tay gầy guộc xinh đẹp như xương mai kia được hắn nắm trong tay, lật đi lật lại xoa nắn không biết bao nhiêu lần. Ngay cả khi bây giờ hắn được cung cấp dấu vân tay của một nghìn người, hắn cũng có thể dễ dàng nhận ra được dấu vân tay nào thuộc về Lâm Sơ Ngọc.

Boros quỳ một gối xuống, nhặt chiếc khóa bạc lên, đưa lên mũi si mê ngửi nó. Một mùi thơm quen thuộc lan tràn trong khoang mũi, mùi thơm rất, rất lạnh, lại rất thưa, gợi nhớ đến nụ hoa mận non not trong đóa hoa mận mọc trên cây mận trên sườn núi.

Là bệ hạ.

Bệ hạ đã trở lại.

Nhưng mà, lại một lần nữa bỏ rơi hắn rồi.