Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Quyết Định Đoạt Lấy Công Chúa

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Nghênh ngơ ngác, như chưa từng nghe thấy loại ngôn luận này giữa thâm cung.

Mặc dù không có người dạy nàng cách hành xử hoàn hảo, Ôn Nghênh cũng không biết như thế nào là thích ai và vì sao lại thẹn thùng, chỉ biết rằng, nàng cô nương béo thì không được người khác thích.

Nhưng hôm nay Phó Thanh Ẩn nói những lời này, thật sự không phải là tư tưởng của một nữ tử tầm thường, ít nhất không phải là một người lớn lên dưới truyền thống lễ giáo.

Ôn Nghênh nhìn Phó Thanh Ẩn với ánh mắt lấp lánh, và Phó Thanh Ẩn cũng bị ánh mắt bất ngờ ấy làm cho bối rối.

Phó Thanh Ẩn chợt nở một nụ cười cực kỳ mỹ diễm, mỹ diễm nhưng không tục khí.

Nàng chậm rãi tiến lại gần Ôn Nghênh, hơi thở như lan: “Tiểu Ôn Nghênh, vì sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy?”

Ôn Nghênh lắc đầu, có chút lúng túng kéo tay áo của Phó Thanh Ẩn: “Ta cảm thấy… Tỷ tỷ rất lợi hại.”

Phó Thanh Ẩn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ôn Đế làm sao có một nữ nhi đáng yêu như vậy? Thật sự làm người khác không thể không yêu thương.

Phó Thanh Ẩn không ép buộc Ôn Nghênh ăn hết những món ăn kia, ngược lại đề nghị đóng gói đồ ăn mang về cho cung nữ hầu hạ nàng.

“Vân Sơ tỷ tỷ không muốn ta liên hệ quá nhiều với người khác…” Ôn Nghênh nghe vậy đầy mặt u sầu.

Lời này làm Phó Thanh Ẩn không biết nói gì, Ôn Nghênh vội bổ sung: “Không… Không phải vì ngươi không tốt, nàng… Nàng chỉ là không muốn ta tiếp xúc quá nhiều người, trêu chọc thị phi.”

Đây đúng là ý nghĩ của Vân Sơ.

Nàng đã cẩn thận giấu Ôn Nghênh trong ngưng lộ cung ngần ấy năm, tránh gặp người ngoài trừ những cung nữ cần thiết, đặc biệt là các phi tử.

Nhưng hôm nay Ôn Nghênh đã xuất hiện trước mặt Bạch Chỉ, nàng đang lo không biết giải thích với Vân Sơ thế nào, càng không biết làm sao để đóng gói đồ ăn mang về.

“Chính là hôm nay ngươi đã bị Bạch Chỉ thấy.” Phó Thanh Ẩn chống cằm, nàng không để ý bị người khác ghét, nhưng Ôn Nghênh thì lại để ý hơn nhiều, vì vậy luôn phải giải thích.

Ôn Nghênh cúi đầu, không biết phải làm sao.

Trong khoảnh khắc đó, nàng chỉ muốn giúp Phó Thanh Ẩn.

Có nàng làm trung gian, mọi việc cũng dễ dàng hơn.

Nhưng… sau này sẽ có nhiều rắc rối.

“Tiểu Ôn Nghênh, không sao đâu. Giặc đến thì đánh, nước lên thì xây nền, cảm ơn ngươi hôm nay giúp ta.” Phó Thanh Ẩn cười buồn, đầu ngón tay chạm vào mặt Ôn Nghênh.

Hiện tại nàng thực sự không có khả năng bảo vệ Ôn Nghênh.

Ôn Nghênh nhớ đến việc Phó Thanh Ẩn còn không vui, liền lập tức thay đổi biểu tình, như là vĩnh viễn ấm áp tiểu thái dương.

Nàng đứng dậy ôm lấy Phó Thanh Ẩn, dặn dò: “Ngươi vừa bị đánh nặng như vậy, cần phải nghỉ ngơi. Vân Sơ tỷ tỷ hôm nay đang giúp ở giặt áo cục, các tỷ tỷ ở đó đều rất tốt, có thể cho nàng cơm trưa.”

Ý là không cần lo lắng nữa, Ôn Nghênh đỡ Phó Thanh Ẩn trở lại trên sập ngồi xuống, vừa muốn thu thập chén đũa, Phó Thanh Ẩn bất ngờ vươn tay túm nàng lại.

Ôn Nghênh trên người vẫn mặc váy trắng thuần, phối với váy xanh lơ của Phó Thanh Ẩn rất hợp đôi.

Đai lưng cũng không buộc chặt, vừa bị kéo đã lỏng ra.

Ôn Nghênh vì lực kéo mà ngã vào người Phó Thanh Ẩn, hai luồng mềm mại làm mặt nàng đỏ bừng như mặt trời chói chang.

“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ… Như vậy, ngươi có đau không?” Ôn Nghênh biết vì sao lần này mình thẹn thùng, nhưng ý niệm đầu tiên vẫn là sợ Phó Thanh Ẩn đau.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chạm vào nơi đó của người khác, chỉ chạm vào của chính mình khi buộc ngực.

Phó Thanh Ẩn cũng không ngờ lại như vậy, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nhìn Ôn Nghênh: “Vậy tại sao tiểu Ôn Nghênh còn chưa đứng dậy?”

Lời này ý như đang trêu chọc Ôn Nghênh.

Dù trì độn nàng cũng nghe ra, vội đứng dậy, thở hổn hển: “Tỷ tỷ thật không biết xấu hổ! Kéo Ôn Nghênh qua đây!”

Phó Thanh Ẩn nhìn nàng thân hình đơn bạc, thong thả buộc lại đai váy, sau đó đứng dậy vuốt lại búi tóc của Ôn Nghênh, mang theo ý dạy dỗ: “Khụ khụ, Ôn Nghênh ngoan, về sau không được hành sự lỗ mãng. Tỷ tỷ sẽ đau…”

Ôn Nghênh đỏ bừng cả tai, không đếm được hôm nay đỏ mặt bao nhiêu lần.

Sao Phó Thanh Ẩn luôn làm nàng đỏ mặt?

Ôn Nghênh nâng tay lạnh vỗ nhẹ mặt mình.

Lấy hết can đảm, nàng quay lại, giận dỗi kéo lỏng đai lưng của Phó Thanh Ẩn, rồi cười chạy ra chính điện.

“Tỷ tỷ tới truy nha.” Ôn Nghênh như hòa nhau một ván, để Phó Thanh Ẩn cười trên giường, cũng đứng dậy đuổi theo nàng chạy một hồi, hai người đều hơi mồ hôi.

Ôn Nghênh môi đỏ khẽ nhếch, không biết mình mê người thế nào, Phó Thanh Ẩn quay đầu, cảm thấy thật tội lỗi.

Ôn Nghênh tuy đã cập kê, nhưng vẫn chưa hiểu những chuyện này, sao luôn làm nàng đỏ mặt?

Huống chi, chính mình thật sự cảm thấy Ôn Nghênh mê người, trái tim sinh ra chút không nên có tâm tư.

Phó Thanh Ẩn nghiêm chỉnh suy nghĩ, dù mới quen vài ngày lại là hài tử của kẻ thù, thật không nên như vậy.

Náo loạn một hồi, ngày đã dần vào tối, thời gian trôi qua thật mau.

Phó Thanh Ẩn vừa định mời Ôn Nghênh dùng cơm trưa, Ôn Nghênh lại vội vàng sửa sang búi tóc, dáng vẻ khẩn trương như vừa làm chuyện xấu.

Nhận thấy được ánh mắt của Phó Thanh Ẩn, Ôn Nghênh đành phải giải thích: “Vân Sơ tỷ tỷ buổi trưa phải về để mang cơm trưa cho ta, nếu ta không ở, nàng sẽ lo lắng.”

Ánh mắt của Phó Thanh Ẩn ẩn hiện chút mất mát, nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại, mắt đẹp chớp chớp, dẫn Ôn Nghênh đến cửa Hàm Quang Điện.

Trước khi đi, Ôn Nghênh như một người chị tri tâm vỗ vỗ vai Phó Thanh Ẩn, kiên nhẫn nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ yên tâm, buổi chiều ta sẽ trở lại bầu bạn với ngươi.”

Nói xong, Ôn Nghênh cầm chiếc tay nải nhỏ buổi sáng chứa các quyển sách thoại bản, rời khỏi Hàm Quang Điện.

Bên ngoài, gạch đá xanh đều phủ một lớp rêu xanh, nơi này thực sự là một trong những nơi tiêu điều nhất trong hoàng cung.

Phó Thanh Ẩn cứ thế đứng tựa cửa nhìn ra ngoài, ngắm bóng dáng Ôn Nghênh dần xa.

Nàng chợt nhận ra trái tim mình không còn hoang vắng như trước.

Chỉ đến khi Ôn Nghênh rẽ vào cung Ngưng Lộ, ánh mắt Phó Thanh Ẩn mới dần dần lạnh lẽo trở lại.

“Tang Chi, bổn cung muốn ngươi làm một việc.”

Phó Thanh Ẩn chọn một bộ cung nữ trang phục từ Nội Vụ Phủ đưa cho Tang Chi, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn nàng.

Tang Chi tuy đã theo Phó Thanh Ẩn lâu như vậy, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi vào những lúc như thế này.

Nàng mang ơn Phó Thanh Ẩn cứu mình, giờ đây chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.

...

“Công chúa điện hạ…” Ôn Nghênh vừa bước vào phòng, liền nghe thấy tiếng Vân Sơ kéo dài, nàng ngẩn người, vội vàng giấu chiếc tay nải ra sau lưng, rụt rè tiến lại gần.

Trong mắt Tiểu Ôn nghênh, Vân Sơ sớm đã như mẹ đẻ, nhưng Vân Sơ vẫn giữ xưng hô này.

Vân Sơ liếc mắt nhìn thấy chiếc tay nải phía sau Ôn Nghênh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngươi lại đi gặp vị công chúa kia không?”

Ôn Nghênh biết không thể giấu được Vân Sơ, liền ủ rũ đưa chiếc tay nải ra, chờ đợi sự phê bình.

Nhưng Vân Sơ chỉ thở dài, kéo tay Tiểu Ôn nghênh, nói: “Nàng bị bắt vào đây, lòng chắc chắn oán niệm, mà ngươi lại là công chúa, nàng liệu có lợi dụng ngươi để khi dễ ngươi không?”

Lo lắng của Vân Sơ không phải không có lý, nhưng Phó Thanh Ẩn thậm chí không muốn để chính mình đi ra ngoài đối mặt với Bạch Chỉ, có thể thấy được nàng không phải là người như Vân Sơ tưởng tượng.

Chính là, Ôn Nghênh làm sao dám kể chuyện Bạch Chỉ đã xảy ra với Vân Sơ, vì vậy càng ấp úng làm Vân Sơ thêm lo lắng.

Nàng cau mày, tuy không muốn Ôn Nghênh tiếp xúc với Phó Thanh Ẩn, nhưng cũng không muốn giam cầm Ôn Nghênh mãi trong cung Ngưng Lộ rách nát này.

Vì vậy, Vân Sơ không nói thêm gì, đứng dậy lấy cơm trưa từ giặt áo cục mang đến cho Ôn Nghênh.

Sau một buổi sáng chơi đùa, nàng thực sự đói bụng, liền cầm chiếc đũa ăn uống thỏa thích, dù chỉ là những món ăn đơn giản.

Không biết đã qua bao lâu, khi Ôn Nghênh và Vân Sơ đều đã ăn xong, cửa cung Ngưng Lộ đột nhiên vang lên tiếng của một tiểu cung nữ, âm thanh quen thuộc với Ôn Nghênh, và càng quen thuộc với Vân Sơ.

Đó là một người bạn tốt của Vân Sơ trong cung, Vân Sơ vội vàng đứng dậy chạy ra, thấy bạn mình thở hổn hển, trên mặt còn treo nụ cười bát quái, Vân Sơ hồ nghi hỏi: “Làm sao vậy? Xem ngươi cười như thế.”

Tiểu cung nữ tên Sở Nhiên, chọc chọc cánh tay Vân Sơ, nhìn bốn bề vắng lặng mới nói:

“Vừa cơm trưa xong, Quý phi nương nương dẫn theo Bát Hoàng tử tản bộ ở Ngự Hoa Viên, ngươi đoán xem…”

Sở Nhiên nói đến đây liền úp úp mở mở, khiến Vân Sơ sốt ruột túm lấy góc áo nàng, Sở Nhiên mới nói tiếp: “Ở bên giếng nước Ngự Hoa Viên phát hiện thi thể của Bạch Chỉ.”

“Cái gì?!”

Vân Sơ và Ôn Nghênh cùng tránh sau cửa nghe lén đồng thanh thốt lên, khiến Sở Nhiên giật mình.

Nhưng nàng vẫn giữ lễ nghĩa, vì biết Vân Sơ cực kỳ để ý người khác đối Ôn Nghênh lễ nghĩa.

“Gặp qua Ôn Nghênh công chúa.” Sở Nhiên hành lễ, nhìn Ôn Nghênh càng ngày càng xinh đẹp, lòng càng thêm yêu mến.

Nhưng cũng đồng thời lo lắng, dung mạo này chắc chắn sẽ khiến hậu cung dậy sóng.

Ôn Nghênh cảm thấy sợ hãi, rõ ràng buổi sáng Bạch Chỉ còn hống hách, giờ sao lại có tin như vậy.

Ôn Nghênh không thấy cái chết của nàng đáng tiếc, nhưng bản năng kính sợ sinh mệnh khiến nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Ta đoán là ngày thường ỷ thế cáo mượn oai hùm, cuối cùng có người không chịu nổi mà ra tay.” Sở Nhiên nói, nàng đã sớm không ưa Bạch Chỉ, rõ ràng chỉ là người cung nữ hầu hạ, dựa vào gì mà cả ngày sống như chủ tử.
« Chương TrướcChương Tiếp »