Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Phổ

Chương 68: Thanh nữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Dật rửa mặt một phen, ra cửa sau đi về hướng Nam viên tiểu trúc. Cửa sau nằm trong hẻm Cây Liễu, cuối hẻm Cây Liễu, một tiểu khất cái ngồi ở ven đường, khuôn mặt nhỏ dơ hầy, Tống Dật nhìn hắn một cái rồi lại nhìn cái nữa, tiểu khất cái cũng dùng vẻ mặt thản nhiên mà ngẩng đầu nhìn nàng.

Thái Khang Thành có rất nhiều khất cái, Tống Dật đương nhiên không có khả năng ai cũng biết, nàng chỉ cần nhớ rõ mấy tên đầu đàn là được, lại để bọn chúng đi quản lý mấy khất cái này, giúp nàng hỏi thăm tin tức.

"Tống tiên sinh nhận ra ta sao?" Thanh âm khàn khàn, đúng là hài tử thời kỳ vỡ giọng.

Nghe thấy lời này, đây tất nhiên là người quen a.

"Nhận ra nhận ra, đương nhiên nhận ra!" Hài tử thời kỳ này có lòng tự trọng hiếu thắng rất lớn, nàng nhớ rõ, tiểu Lục đã từng vì cái này mà nuốt của nàng mười lượng bạc.

Đó chính là mười lượng bạc a! Đủ cho nàng mua một năm đồ ăn.

"Ta là ai?" Tiểu khất cái đứng dậy, cao tới tai nàng, Tống Dật nhanh chóng vơ vét hết những người nàng có ấn tượng trong đầu, "Ô, ngươi là Đông Tử?"

"Sai! Một lượng bạc!" Tiểu khất cái buông tay.

Tống Dật không tình nguyện mà móc ra, "Vậy...chính là tiểu Tây?"

"Lại sai!" Tiểu khất lại tiếp tục xòe tay.

Sau khi Tống Dật đoán liên tiếp 5 lần, nhận thua, "Ta không đoán được không?"

"Được, mười lượng bạc!"

Ta lặc cái đi, ai nuôi tiểu khất cái hố người như vậy?

Tròng mắt vừa chuyển, Tống Dật vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi chắc không phải vẫn là tiểu Lục đi?"

Tiểu khất cái nhếch miệng cười.

"Chuyện này không có khả năng! Tiểu Lục chỉ cao tới cằm ta, cũng không dài như ngươi vậy!" Cho là ta đối với người xấu xí không công nhận thì khi dễ ta mù mặt?

Tiểu Lục mắt trợn trắng, đem mặt nạ hái xuống, lộ ra một gương mặt sạch sẽ. Tống Dật lại nhìn, cái này nhìn thuận mắt nhiều.

"Thuật dịch dung, ngươi đã từng đã dạy chúng ta. Hiện tại ra ngoài hỏi thăm tin tức, không có chút kỹ năng bàng thân cũng ngượng ngùng nói chính mình là khất cái của Thái Khang Thành."

"......" Đây là cái logic quỷ gì? Tống Dật nhịn không được lại đem hắn trên dưới đánh giá một phen, dáng người này đích xác không phải tiểu Lục mình nhận thức kia, chẳng lẽ hắn cả kỹ thuật biến dị thân thể cũng học được?

"Không cần nhìn, ta chỉ đơn thuần là cao lên cường tráng hơn thôi. Ngươi rốt cuộc biết mình có bao nhiêu lâu rồi chưa về nam viên tiểu trúc đi?"

Tống Dật xấu hổ, nàng một khi bắt đầu kế hoạch, có lẽ về sau sẽ có rất ít cơ hội làm bạn với đám nhỏ đang trưởng thành này.

Tống Dật sờ sờ đầu của hắn, trấn an: "Ta sẽ tận lực đi thăm các ngươi."

Tiểu Lục là một hài tử rất hiểu chuyện, hắn cũng biết Tống Dật bận, đương nhiên sẽ không khờ dại cho rằng nàng vẫn luôn làm bạn với bọn họ.

Từ trong ngực móc ra một chồng giấy, trên mặt thiếu niên có chút giận dỗi mà nhìn Tống Dật, "Ta nghĩ Tống tiên sinh nhất định sẽ đối với cái này có hứng thú."

Tống Dật cười: "Cho nên ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta?"

Tiểu Lục không nói lời nào, hung hăng trừng nàng một cái.

Tống Dật mở xấp giấy kia ra, đầu tiên là cảm thán một câu, "Ai viết? Chữ đây luyện được rất không tồi nha!"

Tiểu Lục bĩu môi, "Đọc nội dung!" Hắn mới sẽ không nói cho nàng là vì sau khi nghe nói qua đủ loại truyền kỳ về tranh chữ của Tống tiên sinh của bọn họ, hắn tổ chức cho các bạn nhỏ khổ luyện chữ viết một đoạn thời gian, chính là để không làm nàng mất mặt.

"Thiên Cơ Các?" Tống Dật lập tức tỉnh táo tinh thần, "Đây không phải là cái tiệm sách bên Vọng Nguyệt Hồ kia sao? Các giấu thiên cơ, bao quát muôn vàn, bọn họ vẫn luôn hô hào như thế này sao?" Trước khi Họa Cốt tiên sinh vào trú trong Sấu Ngọc Trai, Thiên Cơ Các này chính là cùng Sấu Ngọc Trai cân sức ngang tài hoặc có khi còn thắng một bậc. Sau khi Họa Cốt tiên sinh đẩy ra 《 Kinh Hoa Lục 》, Thiên Cơ Các giục ngựa cũng theo không kịp. Mạc Cốc Quân vị được xưng là các chủ chưởng quầy của Thiên Cơ Các nhiều lần muốn đem Họa Cốt tiên sinh đào qua đó, nhưng đã mấy năm trôi qua, cả mặt của Họa Cốt tiên sinh cũng chưa thấy được một lần.

"Chắc không phải quyển 《 Kinh thế lục 》 kia là bọn họ ra đi?"

Tiểu Lục gật đầu, "Thiên Cơ Các gần đây có vẻ rất náo nhiệt, chẳng những hấp dẫn rất nhiều văn nhân mặc khách, còn đưa tới không ít tướng lãnh, Lư Quân Mạch cùng Triệu quân, Vương Cường cũng nằm trong số đó."

Tống Dật sửng sốt một chút, hai vị này, Triệu Quân được An dì hun đúc, từ nhỏ hảo thi thư, hắn đi đào đào sách gì đó, vẫn là bình thường, dù gì thì Thiên Cơ Các đánh chiêu bài là việc lạ gì cũng có, một vài bản sách hiếm thời tiền triều hắn đều có thể tìm được ở đó. Nhưng Lư Quân Mạch, hắn thật không giống như là ham thích việc này, càng không cần phải nói đến tên lăng đầu thanh Vương Cường kia, tên hỗn đản kia cùng Triệu Quân chính là hai cái tồn tại hoàn toàn trái ngược, Tống Dật hiện tại còn hoài nghi hắn có đọc được hết chữ trên quân báo hay không nữa kìa?

"Gần đây bọn họ đang chuẩn bị bổ sung lượng lớn 《 Kinh thế lục 》 chuẩn bị phát hành Thanh Vân bảng." Tiết tấu này rõ ràng là muốn chống đối với Họa Cốt tiên sinh a.

"Thiên Cơ Các thủ tịch là ai?"

"Nghe nói là một cô nương gọi là Thanh Nữ, nàng ta cơ hồ không ra khỏi cửa, ta trà trộn vào rình coi được một lần, che mặt, thấy không rõ diện mạo."

Thanh Nữ? Tên này......

"Trừ cái này ra, nàng ta còn có tám thị nữ, ai cũng tài mạo song toàn, các nàng thì ta thật ra nhìn được nhiều lần, đáng tiếc cũng đều che mặt, nhưng có người nào đó vô tình nhìn thấy gương mặt thật của các thị nữ này nói, tám vị này đều là những mỹ nhân như thiên tiên, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Có thể luyện ra tám tỳ nữ như vậy, có thể tưởng tượng, vị Thanh Nữ này nhất định không phải phàm vật."

Tám người?

Chỉ cần nghĩ đến vẻ phô trương kia thôi đã đủ thấy đồ sộ, huống chi còn là mỹ nhân đẹp mắt như thế!

"Những người này khi nào xuất hiện?"

"Có mười ngày đi, mới đầu chỉ là làm chút thơ họa, có châu ngọc như ngươi ở trước, các nàng đương nhiên là không ai xem trọng, đại khái lần này chuyện nhằm vào 《 Kinh Hoa Lục 》 cũng không phải ngẫu nhiên."

Mười ngày? Mười ngày trước bọn họ còn ở hành cung suối nước nóng.

Tống Dật sờ sờ đầu hắn, "Đã học được phân tích tình thế, không tồi không tồi."

Tiểu Lục hất đầu qua, lại mang lên mặt nạ, đem hai cái móng vuốt bẩn thỉu kiệt ngạo khó thuần nhét vào túi, tiêu sái quay đầu, "Có tin tức khác ta sẽ lại đến báo cho ngươi."

Tống Dật túm lấy hắn, móc ra bạc đã sớm chuẩn bị tốt, "Mùa đông tới rồi. Cái gì cần mua thì liền mua."

Tiểu Lục nhìn một túi bạc kia, hồi lâu lại không có nhận lấy.

Tuy rằng đám khất cái bọn họ vẫn luôn nhận được Tống Dật chiếu cố, cũng học đủ các loại bản lĩnh từ Tống Dật, nhưng càng lớn lên, càng ý thức được Tống Dật bất quá là một nữ tử, cô nương nhà người bình thường, ai mà không có người nhà che chở, có trượng phu nuôi dưỡng, mà nàng tiếp tế hơn trăm người, tuy không đến mức có thể cho bọn họ cơm ngon rượu say, nhưng từ sau khi theo nàng, ít nhất bọn họ có chỗ ở, đói bụng có cái ăn, bị bệnh lại có tiền chữa bệnh, đây là cuộc sống rất nhiều nhà nghèo đều hâm mộ không tới.

Tiểu Lục nhận bạc, nói: "Thêm hai năm nữa, ta cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền."

"Đương nhiên!"

Nhìn thân thể đơn bại lạc mang bộ dáng vừa ngạo kiều vừa biệt nữu kia, Tống Dật đột nhiên tâm sinh cảm khái, đứa nhỏ này cũng đã lớn đến tuổi này rồi. Hình như...đã có lần nàng cầm một cái túi màn thầu đưa đến trước mặt một nhi lang nho nhỏ nào đó, hắn cũng ngạo kiều lại biệt nữu nhìn nàng y như vậy, giống như không phải hắn muốn trộm đồ ăn, mà là nàng buộc hắn ăn vậy.

*biệt nữu = khó chịu + ngại + mắc cỡ + ko biết làm sao, (chữ này theo thiển ý của lão là hơi khó dịch)

Rõ ràng khi đó tuổi hắn còn rất nhỏ, Tống Dật lại nhớ rõ, một túi màn thầu kia có mười mấy cái, tiểu nhi lang sau khi nhìn nàng một lúc lâu lại chỉ lấy đi một cái, cảm ơn cũng chưa nói một câu, cứ như vậy mà thẳng lưng bỏ đi.

Sau đó lại tái ngộ hắn lần nữa, hắn ăn mặc tuy không phải rất ngăn nắp, nhưng rửa mặt chải đầu gọn gàng sạch sẽ, cực kỳ xinh đẹp khả nhân, đi cùng huynh trưởng tới cửa bái phỏng phụ thân nàng khi đó là Đại Tư Mã, lúc ấy nàng liền nhớ tới một câu trong kịch nam mà mẫu thân thường xem, "Ân cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Vì thế nàng nhéo tay mẫu thân: "A nương, lớn lên ta gả cho hắn được không?"

Đến nay nàng còn nhớ rõ bộ dáng mẫu thân buồn cười khi nghe thấy lời này, còn có A Quân phun ngay một ngụm nước trà thiếu chút nữa bắn đến trên mặt nàng, An dì vộn vàng lấy khăn lau quần áo cũng không dính bao nhiêu nước trà của nàng, còn mắng A Quân một trận, A Mạch thì chỉ lo ở một bên cười ha ha, A Cường thì đi nhặt bóng trong bụi hoa rồi chui ra, đỉnh đầu còn dính đầy hoa lá, hỏi: "Cười cái gì?" Mọi người cười càng dữ hơn. Phụ thân đang chiêu đãi Lưu Càn viễn chinh trở về liếc nhìn qua bên này mỉm cười, tiểu nhi lang kia cũng nhìn qua, nhưng ngay khi nhìn thấy mặt nàng, lập tức quay đầu đi, coi như không phát hiện, cũng coi như không quen biết, đó là lần đầu, nàng cảm giác được ngực mình lạnh lẽo.

Tống Dật trở lại Sấu Ngọc Trai, đập vào mắt không phải hoa viên quen thuộc những người quen thuộc, quen thuộc đến ấm áp tốt đẹp, hiện giờ, nàng chỉ còn một mình.

"Bồi ta uống bầu rượu đi!"

Chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tôn Triều Hồng tay xách theo một bầu rượu, dán một sợi ria mép, anh khí bừng bừng.

"Cái kia...chủ nhân có phải ép buộc Tống tiên sinh quá mức hay không?"

Một gác mái khác trong hoa viên, là nơi Lý Mật làm việc. Ngọc Châu đứng ở bên cửa sổ, nhìn Tống Dật dường như không có việc gì ở trong hoa viên uống rượu cả một buổi trưa, nhịn không được hỏi Lý Mật.

Nàng thật sự không rõ, rõ ràng có một số việc chủ tử nàng có thể làm, vì sao một hai phải để Tống Dật đích thân tới giải quyết?

"Ngươi quá coi thường nàng." Lý Mật tay không ngừng, đầu cũng không nâng, chỉ ném những lời này cho nàng.

Ngọc Châu ghé mắt.

Tiễn Tôn Triều Hồng đi, Tống Dật vui vẻ thoải mái mà đem tin tức tiểu Lục cho nàng chia sẻ với Lý Mật.

Lý Mật xem xong, vậy mà lại vượt ra ngoài phạm vi tình báo mà hắn bắt được, bất mãn nói: "Chẳng lẽ uống rượu với Tôn Triều Hồng còn quan trọng hơn so với chuyện này?"

Tống Dật xua xua tay, "Bọn này rõ ràng là muốn nhằm vào ta, hôm nay ba thiên truyện ký này chỉ là cái món khai vị, món chính còn ở phía sau, đừng có gấp như vậy."

Lý Mật mắt trợn trắng, Ngọc Châu đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng chủ tử nhà mình, nàng là căn cứ tâm tình cùng là nữ nhân mà lo lắng cho Tống Dật, kết quả, Tống Dật căn bản không để trong lòng, thậm chí còn có vẻ hứng thú bừng bừng, ngược lại người đã chịu đả kích nghiêm trọng nhất mới chính là chủ tử nhà nàng.

Nàng yên lặng mà đưa cho Lý Mật một cái ánh mắt nén-bi-thương. Lý Mật cũng nhanh chóng chỉnh đốn cảm xúc, không thể mất uy nghiêm trước mặt tiểu sắc lang, "Ngươi dựa vào cái gì mà nói bọn họ là nhằm vào ngươi? Nếu là 《 Kinh thế lục 》, ta lại cảm thấy là nhằm vào Họa Cốt tiên sinh mà đến."

"Không phải vậy!" Tống Dật chỉ vào cái tên kia.

"Thanh Nữ? Là sao?" Lý Mật khó hiểu.

Tống Dật chỉ cười không nói.

Thân là đã từng là đồ lệ quen tìm hiểu tình báo, Tiết Đào sao có thể bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt ở Sấu Ngọc Trai như vậy, Lưu Dục vừa ra cửa cung liền nghe nói về tình huống bên này, khi trở lại Tư Lệ Đài, trên bàn đã thả một quyển 《 Kinh thế lục 》mới ra lò.

Tào Mạt một bên nước miếng tung bay mà nói: "Cái Thiên Cơ Các này rõ ràng là đang loè thiên hạ, mị thế hoặc nhân! Ta tin tưởng 《 Kinh Hoa Lục 》do Tống tiên sinh viết hơn!"

Lưu Dục trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh, "Nếu là cùng lập trường với 《 Kinh Hoa Lục 》, thì làm gì có ai sẽ tâng bốc nó? Tuy hành vi này thấp kém một chút, nhưng không thể không thừa nhận, Mạc Cốc Quân kia rất có đầu óc." Chỉ là hắn cùng Sấu Ngọc Trai đấu cũng đã đấu nhiều năm như vậy, như thế nào đột nhiên liền thông suốt. Hay là trong triều có cao thủ chỉ điểm?

"Ô, đúng rồi, Lư tướng quân bọn họ gần đây cũng thường xuyên lui tới Thiên Cơ Các."

Lưu Dục rõ ràng sửng sốt một chút, hiển nhiên, việc này ra ngoài dự kiến của hắn. Lưu Dục đột nhiên ý thức được cái gì, mở 《 Kinh thế lục 》ra, ánh mắt dừng trên tên tác giả: Thanh Nữ.

Thanh Nữ......

Tới gần chạng vạng, Sấu Ngọc Trai bên này đóng cửa cũng đã đóng cửa, người liên tiếp tới trả sách cũng đã đi hết sạch sẽ, xung quanh Vọng Nguyệt Hồ lại náo nhiệt phi phàm, có người là tới mua 《 Kinh thế lục 》, cũng có người là kết đội tới để chống lại 《 Kinh thế lục 》.

Họa Cốt tiên sinh danh hào đã sớm thâm nhập nhân tâm, đừng nhìn trước đó nhiều người tới cửa Sấu Ngọc Trai để trả sách, nhưng tổng số tính ra, đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó. Có người cách điệu trọng đại cục, đương nhiên là tôn sùng phương pháp sáng tác có tình cảm cảnh giới cỡ như Tống Dật, so với truyện ký của Tống Dật, truyện ký của Thanh Nữ lại như mấy bộ kịch nam thấp kém, văn thải tuy không tồi, nhưng cảnh giới cách điệu thực sự có chút vũ nhục loại hình truyện ký về nhân vật này.

Nhưng đáng tiếc là, thế gian này vốn nhiều người tục tằng không kiến thức, mà cố tình phương pháp sáng tác của vị Thanh Nữ nào đó lại rất phù hợp nhu cầu trong lòng của khuê phòng oán phụ, cho nên, lại đưa tới một vài nhóm người đọc mới, tỷ như những người ngày thường hay xem kịch nam xem thoại bản, quen thói cẩu huyết bay đầy trời, phương pháp sáng tác của Thanh Nữ đúng là phương thức bọn họ thích nhất cũng dễ dàng tiếp thu nhất. Chuyện này không liên quan gì đến đạo đức tình cảm, đối với bọn họ mà nói, bất quá là một loại loại kịch nam mới mà thôi, chỉ là viết về Hoàng Hậu Phi tử Hoàng Đế tồn tại trong hiện thực cao cao tại thượng, so với thoại bản bình thường, đương nhiên càng đáng giá cho bọn họ đuổi theo mà tán dương, cũng đủ thỏa mãn tâm lý tìm kiếm cái lạ của bọn họ.

Mà đám thế gia con cháu từng không vào được 《 Kinh Hoa Lục 》 oán niệm đã lâu cũng chưa quên tới tham gia một chút náo nhiệt, công kích một chút đồ háo sắc Tống Dật. Vì thế bờ Vọng Nguyệt Hồ ồn ào đến vô cùng náo nhiệt a.

Nhưng náo nhiệt bên ngoài cũng không có truyền vào bên trong. Trong Thiên Cơ Các, các chủ Mạc Cốc Quân đang cùng một vị bạch y nữ tử mang mặt nạ chơi cờ.

Mặt nạ của bạch y nữ tử này cũng là nửa mặt, nhưng không giống với cái che từ miệng trở lên như của Tống Dật, nàng ta lại là che khuất từ mắt xuống, một viên lệ chí nơi khóe mắt như ẩn như hiện, cặp mắt kia đẹp đến câu hồn nhϊếp phách, dùng một chữ mỹ cũng không đủ diễn tả.

Cả Mạc Cốc Quân nhìn cũng có chút hoảng thần, nhéo quân cờ nửa ngày không đặt xuống, vẫn là nữ tử ngẩng đầu nhìn qua, hắn mới như tỉnh ngộ lại, rũ mắt, buông cờ, nói: "Một chiêu này đích xác rất diệu, tin rằng Sấu Ngọc Trai bên kia rất nhanh sẽ không ngồi yên."

"Cái đó thì chưa chắc." Nữ tử thả quân cờ dứt khoát lưu loát, một quân cờ hạ xuống đã chặn đứng đường sống của Mạc Cốc Quân. Mạc Cốc Quân suy tư một lát, ném quân cờ xuống, nói: "Thôi, một ván này, ta lại thua rồi."

"Đêm nay giúp ta chuẩn bị một bàn tiệc rượu được không?" Bạch y nữ tử đột nhiên nói.

"Ngươi muốn mời khách?"

Nữ tử gật đầu.

"Vẫn là đại nhân vật?"

Nữ tử cười khẽ: "Dự Vương Lưu Dục, có tính là đại hay không?"

Mạc Cốc Quân lau mồ hôi, quả nhiên vẫn phải đi đến mức này.

"Ngươi tin là hắn sẽ đến?"

"Không tin tưởng. Bất quá mười có tám, chín là hắn sẽ đến."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì tên của ta."

"Thanh Nữ?" Mạc Cốc Quân chấm trà viết chữ này lên bàn cờ, lại liên tưởng một chút, bừng tỉnh đại ngộ, "Tĩnh Xu!"

*chữ 'Tĩnh Xu' mỗi chữ có hai bộ, bộ đầu tiên trong chữ Tĩnh là chữ Thanh, bộ đầu tiên trong chữ Xu là chữ Nữ

Thanh Nữ ném cho hắn một ánh mắt tán dương, Mạc Cốc Quân xấu hổ.

"Hắn nếu không tìm được Vương Tĩnh Xu, tất nhiên sẽ tới, nếu tìm được......"

"Tìm được đương nhiên là không tới."

"Không, hoàn toàn ngược lại, nếu không tới, chẳng phải là bại lộ thân phận người kia sao? Huống chi, vì bảo hộ người kia, chẳng lẽ hắn không nên tới để tìm tòi đến cùng sao? Cho nên mười có tám, chín hắn sẽ đến."

Mạc Cốc Quân khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy một hai phần còn lại thì sao?"

Thanh Nữ không nói, nếu không tới, vậy Lưu Dục này khó đối phó, cũng không thể để cho nàng sử dụng.

Thực đáng tiếc, đêm đó Thanh Nữ từ giờ Dậu đợi thẳng đến cuối giờ Tý, Lưu Dục cũng không xuất hiện. Mạc Cốc Quân lại thấy Thanh Nữ chẳng những không sốt ruột, ngược lại khí định thần nhàn mà ngắm trăng uống rượu.

Thấy như vậy, hắn liền minh bạch, vị này còn có hậu chiêu.

Mà ở Sấu Ngọc Trai, một cái bóng đen chờ ở trong Tường Vi viên chừng một canh giờ, xác định người kia với trình độ ngáy đến thơm ngọt trên giường đó không phải cố ý giả vờ, lúc này mới trở lại Tư Lệ Đài.

Vừa vào cửa liền thấy Tôn Triều Hồng đem Triệu Thành từ đầu tường ném vào trong, thiếu chút nữa quăng hắn ngã như chó ăn phân.

Lưu Dục vẫn còn mặc một thân huyền y, tuy rằng cũng phong lưu tiêu sái, không đáng khinh như đám ưa đi đêm, nhưng mà, cái tư thái vào cửa này đã đủ cho thấy là hắn mới đi rong bên ngoài về.

"Ngươi sẽ không thật sự đi Thiên Cơ Các đi?"

"Ta thoạt nhìn ngu như vậy?" Trước khi tình thế rõ ràng, lấy tịnh chế động, là lựa chọn trước tiên.

Triệu Thành vỗ vỗ bụi trên người, đột nhiên cảm thấy mình tới rất là mất công. Xoay người lại lập tức bị Tôn Triều Hồng ném ra ngoài, thị vệ đồ lệ trong tối ngoài sáng đều ghé mắt, tâm tình hơi quỷ dị. Có thể giấu diếm qua mắt bọn họ trước nay chỉ có điện hạ nhà bọn họ, hai người này rõ ràng biết là không thể gạt được đôi mắt của bọn họ, còn bò tường, đây là công khai khıêυ khí©h hay gì?

Ồ, không đúng, ngoại trừ điện hạ, hình như còn có gia hỏa quỷ dị nào kia cũng đã từng đào tẩu êm đẹp ngay dưới mí mắt bọn họ.

"Vì cái gì ngươi sẽ cho rằng Dự Vương đến Thiên Cơ Các?" Trên đường về, Tôn Triều Hồng hỏi Triệu Thành.

"Bởi vì cái tên kia a, Thanh Nữ, đó đã từng là tên Dự Vương phi lần đầu tiên dùng khi viết thơ tình cho hắn. Sao cứ cảm thấy cái tên này giờ phút này xuất hiện, kế tiếp sẽ có chuyện lớn?!"

Tôn Triều Hồng mặt cứng đờ: "...... Dự Vương phi này có vẻ cũng là một đóa kỳ ba."

Sáng sớm hôm sau, Thiên Cơ Các đẩy ra một tập tranh, đồng dạng là bắt chước Họa Cốt tiên sinh, vẽ chính là một thủ pháp giả chết, rất không khéo, cùng thủ pháp kia của Dung Quý Phi lại giống như đúc. Đương nhiên, tập tranh viết chính là một câu chuyện tình yêu, một vị thê tử vì tiểu thϊếp khổ đại cừu thâm giả chết mà bị trượng phu trách tội, trượng phu sau khi biết được tình hình thực tế, thả tiểu thϊếp rời đi, cùng thê tử nối lại tình xưa.

Tống Dật lần này thực sự là bị một phen kinh ngạc.

Trước đó Thiên Cơ Các đã viết Tang Hoàng Hậu thủ đoạn lợi hại, trừng trị hồ ly tinh đại khoái nhân tâm như thế nào, đảo mắt liền vẽ một phiên bản khác. Hơn nữa, hai cái thế nhưng đều xảo diệu mà tránh né lẫn nhau, dù là ai cũng đều không thể tưởng tượng được đây là Tang Hoàng Hậu và Dung Quý Phi, trừ người đã biết Dung Quý Phi cả người tắm lửa rồi rơi xuống vách núi.

Có điều, chuyện Dung Quý Phi giả chết này, người biết đến, cũng chỉ có Khai Nguyên đế, Lưu Dục, nàng cùng Tiểu Đào Đào bốn người, không có người ngoài. Bốn người này hiển nhiên là không có khả năng tiết lộ ra ngoài. Công dụng của bức họa kia, chỉ có một mình Tống Dật biết, mới phỏng đoán ra được cái kỹ xảo giả chết này, đương nhiên, cũng sẽ không có ai có thể phỏng đoán ra thủ pháp nàng giả chết, như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, vào đêm đó có người thấy được bọn họ tái hiện lại lần thứ hai!

Quả nhiên, sau lưng kế hoạch này, chính là người nào đó ở hành cung suối nước nóng. Gặp qua bức họa kia từ Mộ Khôi, biết Vương Tĩnh Xu có khả năng còn sống, biết chi tiết cuộc tỷ thí giữa Mộ Khôi và nàng, biết trận chiến của Dung Quý Phi ở Lưu Li các ngày ấy, toàn bộ những chuyện này đều biểu lộ thân phận người kia.

Hơn nữa......

Điều kinh ngạc nhất chính là, nàng cảm giác được người nọ biết thân phận thật sự của nàng.

Rốt cuộc là ai?

Trong Thiên Cơ Các, Thanh Nữ cho rằng lần này chắc là sẽ có người ngồi không yên đi, kết quả tin tức truyền đến nói, Tống Dật vui vẻ thoải mái cùng Tôn Triều Hồng đi uống trà, Lưu Dục vẫn như cũ đúng hạn tiến cung, thương thảo xong sự tình liền về Tư Lệ Đài, toàn bộ Tư Lệ Đài cũng không có một chút dị thường.

Lại qua hai ngày, 《 Kinh thế lục 》 lại lần nữa đẩy ra một quyển, mà lần này truyện ký về nhân vật nổi tiếng lấy bản thân Hoàng đế là Khai Nguyên đế Lưu Càn đi đầu, tiếp theo là Dự Vương Lưu Dục, Chấp Kim Ngô Lư Quân Mạch, vệ tướng quân Tạ Tĩnh, Trường Lưu vương Tư Mã Trường Thanh thậm chí còn thêm mấy nhân vật đại thế gia thống lĩnh quân đội.

Mênh mông cuồn cuộn gϊếŧ đến tầm nhìn của mọi người, lại làm dậy lên bụi bặm đầy trời, người ở Thái Khang Thành đều chạy muốn gãy chân, các loại nghị luận che trời lấp đất mà đến, nhưng mà, Sấu Ngọc Trai, nên làm gì thì làm cái đó, cả ý tứ ra Họa Bổn hoặc truyện ký để đoạt nổi bật của người khác đều không có, vẫn là phong cách như cũ từ nào đến giờ.

"Đây là đại gia phong phạm!"

"Thiên Cơ Các loại vai hề nhảy nhót này vô luận nhảy nhót như thế nào, cũng lay không được Sấu Ngọc Trai Họa Cốt tiên sinh cùng Tống Dật."

"Còn phải nói, vẽ khắc cốt, mấy vị trong Thiên Cơ Các biết sao? Một người vẽ ra ngàn khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận ra là bản nhân, mấy vị trong Thiên Cơ Các kia có thể sao? Tống tiên sinh kia tuy rằng hảo sắc đẹp, nhưng dám công khai mơ ước Dự Vương, trong thiên hạ này tìm không ra người thứ hai, mấy vị trong Thiên Cơ Các kia dám sao?"

Mọi người ghé mắt, hai cái trước thì thôi đi, cái sau là chuyện như thế nào? Không ai đi so háo sắc vô sỉ a! Cái loại sắc đảm này đã khoáng cổ tuyệt kim, huynh đài ngươi thật sự muốn lấy nó ra đánh đồng với nữ tử phàm trần?

Vô hình trung, bọn họ đã sớm thừa nhận loại người như Tống Dật này căn bản không phải phàm nhân bình thường. Đó là một loại tồn tại người khác theo không kịp.

Mấy lời đồn đãi trong trà lâu quán rượu này cứ tự nhiên như vậy mà truyền vào Thiên Cơ Các, vị Thanh Nữ cô nương kia rốt cuộc có điểm không bình tĩnh. Sáng sớm hôm sau, trang điểm tỉ mỉ một phen, ra cửa, nói với mọi người: "Đã đến lúc đi gặp Sấu Ngọc Trai một lần."

Lời editor: tiểu sắc lang che phần trên mặt vừa để che đi nét đặc trưng nhất của gương mặt, vừa chừa miệng để ăn đồ ngon với nhỏ dãi trai đẹp, còn cô ả này che bên dưới vậy cho hỏi cô uống rượu kiểu gì hả?? Uống qua lỗ miệng?
« Chương TrướcChương Tiếp »