Ngắm mỹ nam là đam mê của Tống Dật, thậm chí nàng không ngại ngắm mỹ nam tắm gội, nhưng mà, rất để ý việc bị hai mỹ nam bu lại nhìn nàng tắm. Cho dù đã mang mặt nạ, nàng cũng sẽ cảm thấy mất mặt.
Đại khái là càng cảm thấy mất mặt, mặt nàng liền đơ đến càng tiêu chuẩn, nhưng ngay vào lúc này, một kiện quần áo chụp xuống đầu, Tống Dật bị trùm kín đến không thấy trời đất.
Bên kia, Lưu Dục nói: "Thổ Cốc Hồn chắc là không có truyền thống vây xem nữ tử tắm rửa đi?"
Mắt Mộ Khôi rốt cuộc mới hậu tri hậu giác mà dời khỏi người Tống Dật, ý vị không rõ mà hừ một tiếng, quay đầu bước ra ngoài.
Lưu Dục hung hăng trừng mắt nhìn Tống Dật một cái, giống như nàng xuất hiện ở chỗ này rồi bị người nhìn là tội ác tày trời của nàng vậy.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Tống Dật lúc này mới kéo quần áo trên đầu xuống, nhìn nhìn bốn phía, xác định cả bóng quỷ cũng không có một cái, mới bò ra khỏi suối nước nóng, mặc quần áo xong, tung tăng đi ra ngoài.
Hai nam nhân, khoanh tay, đứng thẳng ở hai bên con đường nàng nhất định phải đi qua, trừng mắt nhìn nhau, lửa điện nổ bùm bùm trong không khí, Tống Dật chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, tận lực thu nhỏ bản thân lại, muốn từ dưới mắt hai người trốn đi.
Trên thực tế nàng cũng thành công mà làm được. Hai nam tử cao hơn nàng cả cái đầu, đang nhìn nhau "thâm tình", khí thế bừng bừng, đích xác là không có một chút tinh lực dư thừa mà phân cho nàng.
Nói cách khác, Tống đại họa sư anh minh thần võ của chúng ta lại lần nữa bị bỏ qua triệt để.
Tống Dật đối với chuyện này đã bắt đầu phát tiện*, cổ cũng không rụt nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ý đồ diễu võ dương oai thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, đi qua đi lại hai vòng, đôi mắt của hai mỹ nam cũng không chia một con nào cho nàng, vì thế nàng dứt khoát đứng ở giữa bọn họ, vươn móng vuốt nhỏ ra......
TruyenHDBốn ánh mắt đang giao tranh bị nàng cứng rắn cắt đứt, nên một đường dọc theo móng vuốt non mịn của nàng mà quét lên tới mặt nàng.
*chữ 'tiện' này dùng để tả bản chất của con người, loại bản chất mà người ta hay biến thành hành động như kiểu: kêu đừng làm thì càng muốn làm, người khác theo đuổi thì làm cao, đến khi họ co vòi thì lại khó chịu...là loại bản chất rất thiếu đánh mà ai cũng có =)) chẳng qua là ít hay nhiều thôiTống Dật tươi cười thân thiết, nói: "Hai vị đây là có bao nhiêu thù hận a? Hai nước bang giao, dĩ hòa vi quý, không phải sao?"
Lời này như mở đường cho Lưu Dục, hắn mở miệng trước, "Khách nghe theo chủ, Lũng Tây vương, chuyện ái phi của bổn vương, còn thỉnh ngươi đừng nhúng tay mới là thỏa đáng."
Con mẹ nó, hắn thật vất vả coi trọng một nữ tử, như thế nào liền biến thành "khách nghe theo chủ", ngươi thì khỏe rồi, lão tử chẳng phải là mệt mỏi quá độ sao? Mộ Khôi không cam lòng yếu thế, "Dự Vương, hiện giờ Vương cô nương đã sớm cùng ngươi chặt đứt trần duyên, đương nhiên sẽ không còn là ngươi Dự Vương phi, điểm bắt đầu của chúng ta giống nhau!"
Sắc mặt của Lưu Dục lại lần nữa âm u như sắp nổi bão.
Tống đại họa sư bị làm lơ triệt để lần thứ ba lại lần nữa ưỡn ưỡn cái cổ non mịn lên, hương nữ nhi tươi mát tỏa ra, nhẹ nhàng phất qua chóp mũi của hai sinh vật giống đực, hai người lại lần nữa không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.
"Cái kia...nếu ta không nghe lầm, hai vị mới vừa rồi đang nói về Dự Vương phi?"
Bộ dáng này sao giống như ai cũng biết là nàng còn sống, chỉ là đang che dấu thân phận. Nàng chỉ là trộm tắm một cái, sao lại cảm thấy như đã bỏ lỡ vài cái triều đại?
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Hiển nhiên hai tên nam nhân cũng không có hứng thú đi vô nghĩa với gia hỏa râu ria này, ngược lại, khi đang giằng co dữ dội, có một gia hỏa như vậy đứng ngay giữa, làm cho bọn họ muốn phóng thích sát khí cũng cảm thấy bị trở ngại.
"Chuyện này không liên quan đến ngươi!" Hai tên nam nhân lại lần nữa đạt thành ăn ý chưa từng có trong chuyện bài xích Tống Dật.
Tống Dật không thể không thở dài, xách bầu rượu con con, tung tẩy quay lại phòng của mình. Không ngờ, vừa vào cửa liền ngửi thấy mỹ nhân hương, theo hương khí nhìn qua, chỉ thấy Dung Quý Phi đang ở trong phòng nàng pha trà.
"Dự Vương phi sao?"
Dung Quý Phi đầu cũng chưa nâng, sâu kín mà nhả ra những lời này.
Chân Tống Dật bị đóng đinh tại chỗ, Dung Quý Phi giương mắt, rất có hứng thú mà nhìn nàng, nhẹ nhàng bổ lên đầu nàng một đạo thiên lôi, "Ngươi, bại lộ rồi."
Nguyên bản cho rằng đây là một câu cực kỳ có lực sát thương, không ngờ, Tống Dật chẳng những không bị dọa, ngược lại rất trấn định.
Tống Dật vui vẻ thoải mái mà ngồi xuống trước mặt Dung Quý Phi, Lưu Dục cùng Mộ Khôi không nhận ra nàng, đương nhiên không coi là bại lộ, nếu Dung Quý Phi biết thân phận của nàng, nói không chừng tin tức mấu chốt chính là bị tiết lộ ra ngoài từ chỗ nàng ta.
Tống Dật dùng đôi mắt thành kính nhìn Dung Quý Phi, không nói lời nào.
Dung Quý Phi kiên trì không đến mười giây, rốt cuộc dưới cái nhìn chăm chú như vậy, động tác pha trà bắt đầu cứng đờ, "Thôi được, ta nói cho ngươi. Thúy Hà nhìn thấy mặt ngươi, vì thế ta thỉnh Hàn Duyên Bình họa ra dung mạo của ngươi, bức họa hiện tại ở chỗ ta, còn về phần bức họa kia, hơn phân nửa là từ Hàn Duyên Bình bên kia lộ ra. Hiện giờ người biết được thân phận thật sự của ngươi chỉ có ta và Thúy Hà."
Tống Dật thở ra một hơi cực dài, may quá, may quá.
"Như thế nào? Tống tiên sinh không định nói gì sao?"
"Hiện giờ nhược điểm của ta ở trong tay nương nương, còn không phải để cho nương nương vo tròn bóp dẹp hay sao?"
Dung Quý Phi cười: "Lời này bổn cung thích nghe."
Tống Dật rốt cuộc không nhịn nổi mà tặng cho nàng ta một cái liếc trắng mắt.
"Nói đi, nương nương giờ đã biết thân phận thật sự của ta, hẳn là có phân phó đi?"
"Người thông minh, quả nhiên bớt việc. Bổn cung muốn ngươi vẽ cho bổn cung một bức họa toàn thân."
"Cái này dễ."
"Đừng vội cao hứng, bức họa mà bổn cung muốn lại không đơn giản."
"Nương nương có yêu cầu gì?"
"Bổn cung muốn chính là một bức họa có thể dùng để đánh tráo người thật, chỉ là vẽ giống thôi cũng không đủ. Trong vòng một trượng, vô luận là nhìn từ góc độ nào, cũng đều là bổn cung!"
Tống Dật ngốc, đây là ý gì? Chắc không phải là chính diện, mặt bên, mặt sau đều triển lãm nguyên trạng của người thật đi?
Một bức họa thì sao có thể làm được chuyện này?
"Yêu cầu loại này, Tống Dật kiến nghị nương nương làm tượng toàn thân thì dễ hơn."
Dung Quý Phi lắc đầu, "Bức họa này của bổn cung có công dụng đặc biệt, mặc dù có người có năng lực làm ra tượng toàn thân để đánh tráo, cũng không dùng được. Tống tiên sinh nghĩ kỹ một chút, bổn cung tin tưởng ngươi, với năng lực của ngươi, nhất định có thể họa ra loại tranh này. Đương nhiên, nếu ngươi muốn có thêm động lực hoặc kí©h thí©ɧ gì đó, bổn cung cũng rất vui lòng phối hợp."
"Thôi được, ngươi thắng, cho ta chút thời gian!"
"Sứ đoàn Thổ Cốc Hồn ở đây nửa tháng, ngươi có thể thong thả."
Dứt lời, Dung Quý Phi rời đi, lát sau, Thúy Hà tiến vào, Tống Dật liếc nhìn nàng ta, "Ha hả" một tiếng, Thúy Hà chỉ cảm thấy cẳng chân nhũn ra, hộp đồ ăn đang ôm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Sáng sớm hôm sau, Tống Dật còn đang ngủ nướng, Thúy Hà đã cẩn thận mà đứng ngoài cửa bẩm báo nói sứ đoàn Thổ Cốc Hồn thỉnh nàng qua vẽ một bức mười tám giai lệ. Đây là mỹ nhân đồ để hiến cho Khai Nguyên đế, đương nhiên là không thể chậm trễ. Nhưng mà luận thân phận địa vị, có Hàn Duyên Bình ở đó, sao còn cần đến họa sư thứ dân như nàng?
Không tình nguyện mà xách túi ra cửa, chỉ kịp uống một chén cháo, liền đi đến nơi ước định, vừa đến nơi, tức khắc bị dọa sợ mức giật mình một cái.
"Không phải là vẽ mỹ nhân đồ sao? Như thế nào lại nhiều người như vậy?"
Thúy Hà âm thầm lau mồ hôi, "Cái này...nô tỳ cũng không rõ ràng lắm a."
Tống Dật nhìn trái nhìn phải, hay rồi, chẳng những có sứ thần Thổ Cốc Hồn tới xem náo nhiệt, còn có triều thần cung nữ thái giám của Lưu Tống bên này, đập vào mắt, mênh mông một mảnh. Trực giác nói cho nàng, không hay rồi.
"Hàn tiên sinh có biết đây là chuyện gì xảy ra không?" Tống Dật tỉnh bơ dò hỏi Hàn Duyên Bình.
Sắc mặt Hàn Duyên Bình phi thường xấu, như là một đêm không ngủ, đầu óc hình như có chút hồ đồ, nhưng có hồ đồ nữa cũng biết ở trước công chúng, tuyệt đối không nên cùng Tống Dật biểu hiện quá thân cận, vì thế hắn nói: "Thổ Cốc Hồn muốn cùng Đại Tống tỷ thí họa kỹ, Dung Quý Phi tiến cử ngươi." Dứt lời, lui về phía sau vài bước, hoàn toàn rúc vào đám người, đối với Tống Dật như sợ tránh không kịp. Tống Dật muốn truy vấn thêm một chút cũng chỉ đành từ bỏ.
Tống Dật quét mắt nhìn đám người sứ đoàn một cái, trong đó thật ra có vài văn nhân bộ dáng như người Hán, tự nhiên hào phóng tiến lên chắp tay, nói: "Xin hỏi là ai muốn cùng tại hạ luận bàn họa kỹ?"
Người của sứ đoàn cho nàng một cái biểu tình ngươi chết chắc rồi, rồi đồng loạt nhìn về một phía khác, "Nhạ, ta tới." Khẩu khí mang theo vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, Tống Dật đang nghĩ là vị đại gia nào, lại làm đám người hoang dã này có hùng tâm tráng chí đến như vậy. Theo bọn họ tầm mắt nhìn qua, nhìn thấy có vài người đang đi tới, trong đó người Thổ Cốc Hồn duy nhất, lại là Lũng Tây vương Mộ Khôi.
Cùng Mộ Khôi tỷ thí? Chậc chậc.
Mộ Khôi đương nhiên cũng thấy nàng, đêm qua nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy gia hỏa này có chút đặc biệt, hôm nay nhìn dưới ánh mặt trời, chiều cao thích hợp, dáng người yểu điệu, một tay của mình vừa lúc có thể ôm vừa vặn, loại dáng người này là tiện tay nhất. Nhưng mà gương mặt kia?
Đây là làm sao vậy?
Khi tắm gội mang mặt nạ thì thôi đi, trong tình huống quan trọng như lúc này, nhiều danh môn đại tộc như vậy, mà nàng cũng công khai mang mặt nạ đến, đây là coi thường Thổ Cốc Hồn sao?
Đến cùng Mộ Khôi là Khai Nguyên đế, Dự Vương cùng với ba vị phi tần.
Đám người Khai Nguyên đế ngồi lên thượng vị xong, Mộ Khôi lập tức đi đến án kỉ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, khi đi ngang qua Tống Dật còn nói một câu, "Mặc dù ngươi là nữ tử, bổn vương cũng sẽ không thủ hạ lưu tình!"
Tống Dật chắp tay: "Mặc dù thân là nữ tử, chưa chắc đã không bằng nam tử! Tống Dật cũng sẽ không nương tay!"
"A! Gan dạ sáng suốt, không tồi, nhưng dám nói ra lời này, thì phải có thực lực tuyệt đối có thể lấy ra! Nói miệng là không có ý nghĩa!" Ai cũng nói bọn họ man nhân hoang dã, nhưng hắn sao cứ cảm thấy người Hán do vùng sông nước Giang Nam dưỡng ra cũng không ôn nhuận hơn bao nhiêu chứ.
Tống Dật nghĩ nghĩ, "Vì để cho thành ý hơn một chút, không bằng chúng ta đặt cược đi. Nếu ta thắng, Lũng Tây vương phải đáp ứng một cái thỉnh cầu của ta."
Lá gan quả nhiên đủ lớn.
"Vậy nếu ngươi thua thì sao?"
"Ta sẽ không thua!"
"......"
Mộ Khôi bị Tống Dật nghẹn đến hít khí lạnh, mãi một lúc lâu sau mới đứng vững, "Nếu bổn vương thắng, bổn vương cũng có một cái yêu cầu, chính là nhìn gương mặt thật của ngươi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ghé mắt, như là lúc này mới chú ý tới mặt nạ trên mặt Tống Dật. Làm vị này tháo mặt nạ xuống? Chậc chậc, đây là dọa hỏng mất bao nhiêu người a?
Lũng Tây vương, ngươi thật sự quá tàn bạo!
Tống Dật rất thành khẩn mà nhìn Mộ Khôi, "Có lẽ là ngài sẽ không cơ hội này."
"Dự Vương không cảm thấy là nàng quá bừa bãi sao?" Dung Quý Phi nhàn hạ thoải mái mà hỏi Lưu Dục đang xem kịch.
Lưu Dục sắc mặt như thường, "Nàng có tư cách để bừa bãi." Thanh âm không hề phập phồng cũng không hề cảm xúc, nhưng lại khẳng định chắc chắn, cả Khai Nguyên đế cùng Tang Hoàng Hậu cũng nhịn không được cùng nhau nhìn qua.
Từ khi Dự Vương phi qua đời, nữ tử trên thế gian này đã không còn ai có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, đây chính là người đầu tiên.
"Nếu không, chúng ta cũng tới đánh cuộc một ván đi?" Dung Quý Phi đề nghị với Khai Nguyên đế. Tầm mắt của Khai Nguyên nhịn không được mà dính lên người nàng một lúc lâu, vui vẻ đồng ý, "Ái phi muốn cược cho ai?"
"Đương nhiên là Tống Dật."
Khai Nguyên đế lại quay qua Tang Hoàng Hậu, Tang Hoàng Hậu đáp: "Tống Dật."
Diêu Huệ phi không đợi người hỏi, liền nói: "Hai vị tỷ tỷ đối với Tống Dật có phải quá mức coi trọng hay không, Lũng Tây vương sư thừa là Không Trúc tiên sinh, thử hỏi thiên hạ Cửu Châu, nam bắc chư quốc, họa kỹ có ai dám cùng Không Trúc tiên sinh tranh phong? Huống chi, muội muội đã sớm nghe nói Lũng Tây vương trò giỏi hơn thầy......"
"Vậy muội muội ngươi liền cược cho Lũng Tây vương đi." Dung Quý Phi căn bản không đợi nàng ta nói xong liền dứt khoát chặn họng, Diêu Huệ phi bị chặn đến nghẹn thở, sắc mặt xanh trắng.
Tang Hoàng Hậu phải ra mặt giảng hòa: "Cược cho ai là dựa vào yêu thích. Không cần so đo."
Khai Nguyên đế sai người nâng ra một cái án kỉ, viết rõ tên hai người, ở đây ai muốn tham dự, đều có thể dùng vật tùy thân đặt cược. Diêu Huệ phi đa tâm mà quan sát người mà mấy cung nga thái giám thậm chí triều thần đặt cược vào, vậy mà mười có tám chín đều cược cho Tống Dật, trong khi phía mình lại ít đến đáng thương, nếu không phải có Thổ Cốc Hồn gia nhập, chỉ sợ cũng chỉ có nàng ta cùng mấy tì nữ lẻ loi bên người. Triều thần đã quen gió chiều nào theo chiều ấy, lựa chọn của Tang Hoàng Hậu bọn họ có thể bỏ qua, nhưng mà vị Dung Quý Phi được sủng ái nhất kia thì vô luận như thế nào cũng phải lấy lòng.
Rõ ràng đều là nữ nhi của nhị vương tam khác, nàng ta sao có thể ở thua người này thua đến khó coi như vậy?
Nghe được động tĩnh bên này, Tống Dật vẫn luôn dùng khóe mắt dư quang chú ý đến Lưu Dục, nhìn xem hắn rốt cuộc sẽ cược cho ai, kết quả tên kia ngồi yên như Thái Sơn, động cũng không động một cái.
"Xem ra, Đại Tống đối với ngươi rất có tin tưởng." Mộ Khôi cúi đầu vẽ tranh, đầu cũng không nâng một chút, tay lại vung bút như bay, không hề ngưng nghỉ.
"Sứ đoàn Thổ Cốc Hồn không phải cũng cược cho ngươi sao."
Dám cùng ta đánh đồng, lá gan của ngươi đích xác rất lớn.
Mười tám giai lệ, thời gian quy định là hai canh giờ, có thể chọn lựa vẽ một vài người trong đó, nhưng cuối cùng chấm điểm vẫn là tranh vẽ toàn bộ 18 giai lệ.
Sau khi đặt cược, tất cả mọi người dồn sức chú ý vào hai người đang vẽ tranh. Mộ Khôi lướt ngòi bút cực nhanh, rất nhiều người đều cảm giác hoảng sợ, tầm mắt chuyển từ Mộ Khôi bên này tới Tống Dật bên kia, liền cảm giác như từ một con tuấn mã tùy ý lao nhanh qua một con ốc sên chậm rì rì, vô luận cố gắng bò như thế nào cũng không đuổi kịp một bước của tuấn mã.
Đã có người âm thầm đỡ trán, cho dù họa kỹ của Tống Dật lợi hại đi nữa, nhưng sự đối lập này, thật sự quá rõ rệt.
Lưu Dục lại cẩn thận nhìn, bút tích của Tống Dật cũng không hề chậm, chỉ là biên độ động tác của nàng nhỏ, nơi tập trung đặt bút, phạm vi cũng nhỏ, cùng động tác biên độ lớn như cưỡi ngựa xem hoa của Mộ Khôi kia, đương nhiên là không thể so cấp độ.
Có thứ để bàn luận, hai canh giờ trôi qua cũng không gian nan. Mộ Khôi thậm chí còn hoàn thành tác phẩm trước, rất nhiều người nhịn không được tò mò, đã tiến lên quan khán.
Vừa nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc. Thời gian eo hẹp như thế, mà vị này có thể thu hết 18 vị giai lệ vào trong bức họa. Hơn nữa mặc dù là tốc độ vung bút hấp tấp, nét bút lại tinh tế khắc sâu, hình dáng mỗi người đều được khắc họa tỉ mỉ, người xem chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung cảm nhận của mình: nhanh, chuẩn, tinh!
"Thật là thần bút!"
"Không hổ là đệ tử của Không Trúc Đại Sư!"
Đám người Thổ Cốc Hồn ngẩng đầu ưỡn ngực, vì vương của bọn họ mà kiêu ngạo.
Hàn Duyên Bình chỉ liếc mắt một cái lập tức như bị đả kích, lại không dám nhìn cái thứ hai, rất sợ bản thân sẽ đánh mất kiêu ngạo cùng nhiệt tình đối với vẽ tranh.
Khai Nguyên đế dẫn đám người Tang Hoàng Hậu xuống, không thể không gật đầu cảm khái, bên này tán thưởng còn chưa biểu đạt xong, bên kia liền nghe thấy Diêu Huệ phi nói: "Thời gian dài như vậy, ngươi cũng chỉ vẽ được mấy thứ này? Người đâu rồi?"
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tống Dật trong miệng ngậm một cây bút, tay trái cầm ba cây, tay phải vẽ tranh thì nắm hai cây, hai bên luân phiên, bút ở đầu ngón tay mỹ diệu xoay tròn, làm người chỉ cảm thấy ngón tay nàng thon dài thật xinh đẹp, phảng phất như trời sinh chỉ để vẽ tranh.
Nhưng mà, ngón tay có thon dài có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể xoay chuyển được vẻ yếu thế của nàng lúc này.
Những người vây xem nhìn qua, trên giấy vẽ trước mặt Tống Dật, chỉ có cảnh không có người.
Đã nói là mỹ nhân đồ, nima cuối cùng chỉ còn lại có mấy đóa hoa.
"Ách...... chắc không phải là lấy hoa biểu thị người đi? Đây không khỏi có chút ăn gian!"
"Thua khó coi như vậy, không nên a!"
"Vòng tay của ta, là mẫu thân để lại cho ta, hiện tại có thể lấy lại không?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ những người cược cho Tống Dật đều hối hận, đôi mắt nhìn về cái án kỉ chất đầy đồ, hận không thể thừa lúc người chưa chuẩn bị, đi trộm lại đồ đặt cược của mình.
"Cái kia...hôm nay ai tọa trang*?"
"Hoàng Thượng."
"......"
Mọi người lập tức xì hơi, Hoàng Thượng tọa trang, bọn họ sao dám trộm?
*theo baidu thì đây là từ dùng trong nghề đầu tư, nghĩa là người có quyền trực tiếp thao túng hạng mục đầu tư, cũng có cách khống chế hướng đi của dự án, giống như người đầu cơ lớn nhấtNhưng vào lúc này, Dự Vương vốn ngồi bất động ở chỗ của mình, lại gỡ ngọc bội bên hông xuống, mặt vô biểu tình mà đặt ở bên tên Tống Dật.
Mọi người: "......"
Có lẽ, còn có cơ hội xoay chuyển đi? Có lẽ đi......
Mộ Khôi đi đến bên cạnh, nhìn Tống Dật không ngừng đổi bút vẽ, rất nhanh hắn liền nhìn ra manh mối, hai cây bút Tống Dật nắm trong tay phải, từ đầu đến cuối đều có một cây chưa từng đổi qua, mà cây bút vẽ nhìn như sẽ vẽ ra được nhiều nhất kia, những chỗ nó chạm tới lại toàn là chỗ trống......
Đúng, là chỗ trống!
Mộ Khôi ngốc mất một lúc lâu. Hắn chưa bao giờ coi khinh đối thủ, mặc dù đối thủ này thoạt nhìn rất yếu, mặc dù hắn tin rằng mình sẽ thắng, nhưng cũng không có nghĩa hắn coi thường năng lực của đối phương.
Mặt nạ che đi khuôn mặt của Tống Dật, nhưng từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra nàng đang rất chuyên tâm.
Hắn tin tưởng Tống Dật tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ trống cho hắn nhìn, những chỗ trống này nhất định có dụng ý khác.
Lúc này, tiếng kẻng hết giờ vang lên, Tống Dật vẽ nét cuối cùng, thở ra một hơi, đứng dậy.
"Đây...là xong rồi?" Dung Quý Phi nhìn nàng, người này chắc không phải là muốn cho nàng mất mặt, cố ý làm như vậy đi? Nhưng mà, thua là phải tháo mặt nạ xuống, nàng chắc sẽ không mượn cơ hội này để lộ chân dung đi?
Tống Dật thu bút xong, cười nói, "Đích xác xong rồi."
Mọi người mang sắc mặt quái dị mà trở lại chỗ của mình, để cho công bằng, bên kia có người đem hai bức họa mở ra trước mặt mọi người, một bức mỹ nhân đồ, xuất thần nhập hóa, một bức cảnh vật đồ, tuy vận dụng ngòi bút có thần, nhưng mà, một cái mỹ nhân cũng không có, đây là đang cười nhạo thẩm mỹ của người xem sao?
Cả Khai Nguyên đế cũng cảm giác được một tia xấu hổ, uống ngụm trà, giải khát, lúc này mới nói: "Mỗi người lấy một cây xiên tre, thích bức nào, liền quăng vào ống thẻ người đó."
Đại Tống bên này mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này còn cần bỏ thăm sao? Không phải đã là quá rõ ràng rồi sao?
Khai Nguyên đế nhìn Lưu Dục, Lưu Dục nhìn tranh của Tống Dật họa, hơn nữa còn nhìn đến cực kỳ nghiêm túc, trong mắt có chút nghi hoặc, đại khái hắn cũng không dự đoán được Tống Dật sẽ bị tuột dây xích trong thời khắc quan trọng như vậy.
Tống Dật sau khi cảm thấy mỹ mãn mà thưởng thức biểu tình của những người này, mới móc ra một cái lọ nhỏ, đi đến trước tấm vải vẽ tranh, tùy tay phun hai hạ, tất cả mọi người nhìn hành động của nàng, vẻ mặt mờ mịt, vị này, là đang làm cái gì?
Có người cầm que tre đầu tiên, đi đến trước ống thẻ của Mộ Khôi, tay nâng lên, đầu que đã chạm đến miệng ống thẻ, cố tình vào ngay lúc này, đám người bộc phát ra tiếng kinh hô không đồng đều, làm hắn giật mình run tay, que tre rơi thẳng vào ống thẻ.
"Mau nhìn, họa thay đổi!"
Trước mắt bao người, bức họa nguyên bản chỉ có cảnh vật, chậm rãi, từng chút từng chút mà hiện ra mặt của những mỹ nhân cùng với đủ loại dáng người thước tha kiều mị, muôn vàn ý nhị, phong tình vạn chủng, ập vào trước mặt, mười tám vị mỹ nhân, cứ như thần tiên mà dần dần hiện ra trước mặt mọi người như vậy......
"Thăm của ta!" Một tiếng kêu rên, vị bỏ thăm đầutiên kia muốn thu hồi thăm của mình thì đã chậm.