"Ngươi nằm trên mặt đất làm cái gì?" nhi lang nho nhỏ nhìn cục bông màu hồng phấn trên mặt đất.
Cục bông màu hồng kia giận dỗi mà ngẩng đầu, chu cái miệng nhỏ: "Ta đang đợi A Mạch đỡ ta lên." Nàng trước giờ luôn biết, vô luận mình ngã đau bao nhiêu, tiểu ca ca xinh đẹp này cũng sẽ không đỡ nàng dậy.
Rõ ràng A Mạch lần nào cũng sẽ làm đệm lưng cho nàng, cho dù là lảo đảo một chút, A Mạch cũng sẽ thật cẩn thận mà dắt tay nàng đi, trời tuyết như vậy, nếu là nàng muốn ra cửa hái hoa mai, A Mạch sẽ cõng nàng, không cho ủng len của nàng dính vào một chút băng tuyết. Nhưng người này, lớn lên đẹp như vậy, lại chỉ lo đứng ở một bên nhìn, cả tay cũng không thèm duỗi ra cho nàng. Hôm nay nàng thực sự có chút tức giận.
"Ngươi đã 4 tuổi, ngã xuống phải học cách tự đứng dậy."
Cục bông màu hồng nằm bẹp trên mặt đất làm rùa đen, tuyết vừa mới rơi xong, trên mặt đất rất là lạnh lẽo, hơi ấm xuyên thấu qua lớp quần áo dày hòa tan tuyết dưới thân nàng, nước tuyết thấm vào, áo bông bị ướt, khí lạnh thấm vào người, nàng đông lạnh đến run lẩy bẩy, ủy khuất mà nhìn tiểu nhi lang, tiểu nhi lang sắc mặt vẫn trầm tĩnh không gợn sóng, cũng nhìn nàng, vô luận nàng ủy khuất cỡ nào đáng thương cỡ nào cũng luyến tiếc duỗi tay ra đỡ nàng dậy.
Chờ đến khi A Mạch tìm được nàng, nàng đã đông lạnh đến cả người cứng đờ, mà hắn lại xoay người rời đi, phảng phất như mới vừa rồi chỉ là đến để nhìn một trò hay mà thôi.
Lần đó, nàng bị bệnh nửa tháng, uể oải nằm ở trên giường, mẹ nói, huynh đệ Lưu gia tài mạo tuy là trong vạn người có một, nhưng từ nhỏ không có cha mẹ người thân chăm sóc, khó tránh khỏi tâm tính có chút lãnh đạm.
Nhưng nàng cảm thấy băng tuyết có lạnh hơn nữa nắm trong tay cũng sẽ hòa tan, cũng giống như người tuyết nhỏ nàng đắp.
Đến khi 12 tuổi, khi mình còn đang học tranh chữ học nữ hồng, thiếu niên lang nho nhỏ đã dấn thân vào quân doanh. Nàng trộm chạy ra khỏi nhà, chân tay luống cuống: "Ngươi muốn đi đánh giặc sao?"
Hắn gật đầu.
Nàng nói: "Ta chờ ngươi trở về." Lời nói kia là đầy cõi lòng chờ mong.
Thiếu niên không nói gì.
Nàng không hiểu vì cái gì hắn tuổi nhỏ như vậy đã phải lên chiến trường như người lớn, a cha nói, huynh đệ bọn họ muốn đoạt lại quyền lực từ trong tay thúc bá cùng tộc, gầy dựng lại thời huy hoàng của Lưu thị, tòng quân là đường ra tốt nhất.
Nàng đợi hắn ba năm.
Mười lăm tuổi, bọn họ đều đến tuổi cưới gả, thiếu niên thân khoác chiến giáp, chiến thắng trở về, nàng cũng ở trong đám người ra đầu đường nghênh đón, bị người xô ngã trước ngựa hắn. Hắn uy phong lẫm lẫm ngồi trên ngựa, mà nàng chật vật bất kham quỳ rạp trên mặt đất, nàng không muốn gặp hắn trong tư thế xấu xí như vậy.
Hắn nhảy xuống ngựa, đứng ở bên cạnh nàng, vẫn không hề đỡ lấy nàng, chỉ nói: "Ngươi vẫn tùy hứng như vậy?" Khẩu khí có chút bất đắc dĩ.
Rõ ràng nàng chỉ để lộ cái ót, hắn là như thế nào nhận ra nàng?
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ muốn chết, bật dậy khỏi mặt đất, thề không bao giờ muốn gặp lại hắn, nhưng khi nghe nói hắn sắp cưới vợ thì lại hoảng hốt.
Vì tuyên dương chiến công của bọn họ, Hoàng Hậu đích thân cử hành yến hội, mời các nữ tử chưa xuất giá vào cung dự tiệc, kỳ thật là muốn chỉ hôn cho hắn, hắn đối với ai cũng ôn nhu, chỉ riêng mình nàng vĩnh viễn mặt vô biểu tình, lãnh tâm lãnh tình, không làm hơn một chuyện cũng không nói nhiều một câu. Nàng phi thường chán nản, nhưng ai biết, yến hội kết thúc, hắn lại chờ ở cửa cung, chờ nàng nửa ngày, hắn hỏi: "Ngươi còn muốn gả cho ta sao?"
Lúc ấy hốc mắt nàng nóng lên, dùng sức gật đầu.
"Ta không cho ngươi được cẩm y ngọc thực, thậm chí không thể trở thành chỗ dựa cho ngươi, ngươi phải một mình đối mặt tất cả mọi chuyện, như vậy ngươi còn nguyện ý gả sao?"
Chỉ đổ thừa cho việc nàng lúc ấy quá trẻ, ma xui quỷ khiến mà gật đầu, nàng chấp nhận chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng cũng tự nhận là nàng có năng lực này, nhưng con mẹ nó ngày tân hôn đó khăn voan đỏ cũng phải tự mình gỡ xuống, chính mình cởϊ qυầи áo chính mình bò lên giường, trong thoại bản nào đó không phải còn nói đêm động phòng phu quân vì kiều thê mà cởϊ áσ tháo thắt lưng ôn tồn đối đãi hay sao? Động cái phòng nàng khóc rống vậy mà hắn còn dám mặt vô biểu tình mà nói làm nương tử của hắn thì không thể quá kiều khí......
Ta lặc cái X!*
*đây là nguyên văn của mụ tác giả, chữ 'lặc cái' (勒个) là ngôn ngữ mạng, chèn vô để biểu thị kinh ngạc, cảm thán, đáng tiếc hối hận gì gì đó, hiểu nôm na theo kiểu của ta là 'ôi cái ĐM nó!'Nàng quá là muốn dán râu lên như Tôn Triều Hồng để ra đường cái chửi ẩm lên!
Tống Dật mở mắt ra, lửa giận ngập tim ngập phổi không chỗ phát tiết, thoáng nhìn thấy bức họa của Lưu Dục treo ở trong màn, một móng vuốt vói qua nắm cổ "Hắn", sinh sôi đem giấy vẽ moi ra mấy cái lỗ thủng, lúc này mới hốt hoảng tỉnh ra, vội vàng vuốt phẳng giấy vẽ, nhưng bức họa này vẫn bị hỏng, nàng héo úa mà thở dài, thì nghe thấy gian ngoài Lý Mật tới gõ cửa, nói người trong cung tới, thỉnh nàng vào cung.
Vào cung?
Tống Dật giật mình một cái bật dậy, loảng xoảng mà mở cửa, Lý Mật đơ một gương mặt khó coi nói: "Không muốn đi thì nói, ta nghĩ cách giúp ngươi từ chối."
"Đi! Đương nhiên muốn đi!"
Kích động như vậy, mặt Lý Mật đúng lúc mà vặn vẹo hai cái.
"Dung Quý Phi ngươi biết phải không?"
"Phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất."
Lý Mật gật gật đầu, "Đại khái là nghe nói sư thừa của ngươi là Họa Cốt tiên sinh, họa kỹ kinh tuyệt ở Thượng Lâm Uyển, lần này mới muốn chiêu ngươi vào cung vẽ tranh cho nàng."
"Trả bao nhiêu bạc?"
"Trăm lượng hoàng kim."
"Chậc chậc, cọc mua bán này không tồi, ta đi."
Lý Mật nghi hoặc nhìn nàng.
"Sao vậy?"
Lý Mật lắc đầu, xe ngựa trong cung tới đã chờ ở bên ngoài, Tống Dật tức khắc thu thập đồ vật ra cửa. Lý Mật chung quy vẫn không nhịn xuống dặn dò một câu, "Ngươi đừng gây chuyện ở trong cung dùm cho ta, người ở đó, ta không giải quyết được!"
Tống Dật vô tội mà nhìn hắn, nói: "Ta chính là nhất đẳng lương dân, chưa bao giờ gây chuyện thị phi!"
Lý Mật: "......"
Xe ngựa từ đường lớn Chu Tước đi thẳng vào cửa cung, cung nữ Thúy Hà của Quảng Hàm cung đã sớm chờ ở cửa cung, Tống Dật đổi qua nhuyễn kiệu một đường đến Quảng Hàm cung. Trên đường đi ngang qua Thiên Thần điện, nhìn đến cung nhân nội thị bận rộn qua lại, hỏi: "Văn Thành quận chúa hiện giờ chính là ở nơi này?"
Thúy Hà đi theo ngoài kiệu, bẩm báo: "Đúng vậy, Văn Thành quận chúa có pháp hiệu là Vô Trần."
Tống Dật trong lòng cảm khái, cuối cùng khi nhìn thoáng qua Thiên Thần điện, lại thấy Vệ tướng quân Tạ Tĩnh ôm trong tay một chậu hoa lan đi đến, chân vừa muốn bước vào cửa điện, bên trong lại bước ra một người, bức cho hắn sinh sôi lui về phía sau một bước, mà người kia thình lình đúng là Ngu Hiếu Khanh.
Tống Dật sửng sốt một chút, đôi mắt đều trợn tròn.
Giờ phút này Ngu Hiếu Khanh mặc một thân quần áo vệ úy bình thường, mặt vô biểu tình mà nhìn Tạ Tĩnh, tiếp lấy hoa lan rồi xoay người đi vào, mà Tạ Tĩnh thì như là bị người hạ định thân chú, yên lặng đứng ở cửa đại điện. Khi nhuyễn kiệu của Tống Dật chuyển qua cung tường, mới thấy Tạ Tĩnh xoay người rời đi.
Tống Dật đột nhiên cảm thấy Văn Thành quận chúa đúng là thích Tạ Tĩnh đi? Bằng không sẽ không đem hắn cự ở ngoài cửa quyết tuyệt như vậy.
Quảng Hàm cung ở ven hồ Hàn Yên, Hàn Yên hồ sở dĩ gọi là Hàn Yên hồ, là vì hàng năm mặt hồ ngưng tụ mờ mịt hơi nước mà không tiêu tan, xuống khỏi nhuyễn kiệu, đi trên hành lang trên mặt hồ, rường cột chạm trổ, hoa thơm chim hót, được tầng sương khói này bao phủ, có cảm giác như vào tiên cảnh.
Thúy Hà nói, chờ mặt trời lên, hơi nước hạ thấp xuống gần mặt hồ, đi trên hành lang sẽ giống như đi trong đám mây, càng đẹp không sao tả xiết.
Chỉ cần tưởng tượng ra bức tranh kia, Tống Dật liền cảm thấy tuyệt không thể tả.
Dung Quý Phi Mộ Dung Cửu giờ phút này đã đứng ở trong đám mây, một chùm tia nắng rọi xuống người nàng, cả người đều bao phủ một quầng sáng vàng rực, bức cho Tống Dật không thể không nheo mắt, tiến lên hành lễ.
Không giống vẻ đẹp nhu mỹ của đất phương nam, cái đẹp của Tiên Bi Mộ Dung rất có tính xâm lược gây ấn tượng mạnh, thậm chí có chút dã tính tùy ý nở rộ, cố tình Dung Quý Phi còn dung hợp một ít uyển chuyển nhu mỹ của đất phương nam, hai đặc điểm trái ngược này pha trộn với nhau, làm nhất tần nhất tiếu của nàng đều có thể thổi quét toàn bộ cảm quan của ngươi.
Tống Dật sinh sôi bị mỹ nhân trước mắt bức cho nín thở, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết.
Dung Quý Phi lại rất là nghiền ngẫm mà nhìn nàng, "Cái danh háo sắc này của Tống tiên sinh, quả nhiên không phải giả."
Tống Dật đơ. Ta háo sắc là không giả, nhưng tuyệt đối không đến mức làm ngươi một Quý phi ở thâm cung vừa gặp đã phán như vậy. Vừa nhìn theo tầm mắt của Dung Quý Phi, Tống Dật lúc này mới nhìn thấy những người khác.
Đúng vậy, Dung Quý Phi cũng không phải đứng đây một mình, phía sau nàng còn đứng một đám người, chỉ là đám người này đều bị Tống Dật không kiêng nể gì mà bỏ qua.
Cung nga nữ quan không nói đến, trong đó có hai nam tử lại không thể bỏ qua, bởi vì một trong hai chính là Hàn Duyên Bình mà nàng có vài phần giao tình. Mà người đứng cạnh Hàn Duyên Bình, cùng hắn có vài phần tương tự, tuổi lại lớn hơn nhiều, đúng là danh thủ quốc gia họa sư Hàn Chiêu phụ thân của Hàn Duyên Bình.
Lúc này, vị lão tiên sinh này đang rất có hứng thú mà vuốt chòm râu mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kia, có chút quái dị, nhìn đến nỗi da mặt dày như Tống Dật cũng thấy lông tơ dựng ngược.
Hai bên chào hỏi xong, Dung Quý Phi lúc này mới nói: "Bổn cung muốn vẽ một bức tranh toàn cảnh gồm cả Quảng Hàm cung cùng Hàn Yên hồ, Tống tiên sinh có thể làm được không?"
Tống Dật hơi ngốc, nhìn quanh bốn phía, không nói đến Quảng Hàm cung rộng cỡ nào, Hàn Yên hồ này sương khói lượn lờ nàng cũng chưa nhìn được đến bờ. Nếu vẽ hồ, thứ ở bên kia hồ không thể không vẽ, lượng công việc này nặng đến mức nào.
Một trăm lượng hoàng kim? Chậc chậc, Dung Quý Phi, ngươi có phải quá keo kiệt hay không?
"Một trăm lượng hoàng kim chỉ là tiền đặt cọc. Vẽ xong, thưởng gấp bội." Không hổ ở trong cung luyện thành tinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư nhỏ của Tống Dật, Tống Dật rất là ngượng ngùng, vốn định khiêm tốn một chút, ai ngờ Dung Quý Phi còn sợ chưa đủ khó, lại bổ sung một cái, "Không chỉ là cảnh, còn có người trong cảnh."
"Quý Phi nương nương, ngài là tính toán đem Tống Dật nhốt trong cung ba năm sao?"
Dung Quý Phi che miệng cười khẽ, "Biết việc này là làm khó ngươi, nhưng ngoại trừ ngươi, bổn cung cũng không biết tìm ai mới tốt. Vì giảm bớt gánh nặng cho ngươi, bổn cung lần này có thỉnh Hàn tiên sinh tới vì ngươi trợ trận, ngươi thấy thế nào?"
Dung Quý Phi ra hiệu một cái, Hàn Duyên Bình không tình nguyện tiến lên hai bước, chắp tay với Tống Dật.
Tống Dật xấu hổ cười cười, vị lòng dạ hẹp hòi này nàng nhớ rõ ràng minh bạch, lần này làm trợ thủ cho nàng, hắn sao có thể cam tâm, không cho nàng thêm phiền là tốt lắm rồi.
Nhưng nếu là ý của Dung Quý Phi, nàng cũng không thể nói gì thêm, cẩn thận hỏi yêu cầu của nàng ta, khi nghe thấy bốn chữ 'mực màu chu đan', nàng cả người đều thấy không ổn.
Tranh lớn như vậy, dùng mực màu chu đan, vẻ rực rỡ sợ không thể tưởng tượng được.
"Tống tiên sinh nếu không có ý kiến, thì đi dạo một vòng trước, thấy làm sao để lấy cảnh làm sao để bố cục là thỏa đáng nhất." Dứt lời, liền cho Thúy Hà dẫn đường Tống Dật. Hàn Duyên Bình đương nhiên là muốn cùng đi để thảo luận bố trí chi tiết.
Hành lanh trên mặt hồ bị sương mù bao phủ không nhìn thấy đầu kia, nàng biết hoàng cung lớn, nhưng có cần thiết là phải lớn như vậy không, đi lại không mệt sao?
Hàn Duyên Bình hôm nay đặc biệt an tĩnh, tầm mắt lại thỉnh thoảng mà nhìn nàng, khi nàng quay đầu lại nhìn qua, hắn lập tức quay mặt đi, phảng phất như căn bản không hề nhìn nàng, cái này làm cho nàng cực kỳ mất tự nhiên.
Thanh thanh cổ họng, Tống Dật nói: "Hàn tiên sinh nếu không muốn thì thật sự không cần đến."
"Ta...ta không phải không muốn!" Hàn Duyên Bình lầm bầm một tiếng, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một đứa trẻ đang nghẹn khuất. Tống Dật âm thầm thở dài, không để ý tới nữa.
Khi đi gần đến cuối hành lang, nhìn đằng trước đứng sừng sững một tòa cung điện khác, từ xa đã thấy tấm bảng kim bích huy hoàng: Chiêu Dương điện.
Tống Dật chinh lăng một chút, Dung Quý Phi muốn vẽ hồ, chẳng lẽ là vì cái này?
Lưu Dục cùng Khai Nguyên đế thương thảo xong chuyện sứ đoàn Thổ Cốc Hồn rồi từ Chiêu Dương điện bước ra, lúc này mặt trời lên cao, sương mù trên Hàn Yên hồ hạ xuống là là mặt nước, lộ ra hành lang gấp khúc, bao gồm cả người đứng gần đầu hành lang.
Lưu Dục giữa mày nhảy nhảy, thấy cái mặt nạ bạc mỏng kia dị thường chói mắt, đặc biệt là bên người nàng giờ phút này còn đứng một nam nhân. Tên kia mỗi ngày giống như một con gà trống kiêu ngạo đi tới đi lui trong cung, giờ phút này lại giống như thiếu niên thẹn thùng, bộ dáng luống cuống, thực sự chướng mắt.
"Nàng sao lại ở chỗ này?"
Thái giám tổng quản Chu Phú Quý nhìn theo tầm mắt hắn, cười giải thích: "Dung Quý Phi muốn vẽ tranh, thỉnh Tống Dật của Sấu Ngọc Trai đến, còn cố tình cho Hàn Duyên Bình tới làm trợ thủ."
"Ồ, Hàn Duyên Bình vậy mà lại đồng ý?"
Chu Phú Quý đột nhiên cười đến quỷ dị, Lưu Dục nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo. Chu Phú Quý tự biết thất thố, nén xuống, lúc này mới mở miệng: "Việc này không phải do hắn, là Hàn Chiêu phụ thân hắn đích thân thỉnh cầu Dung Quý Phi."
Lưu Dục nhìn ông ta, không nói lời nào.
Chu Phú Quý khụ khụ, rất tự giác mà tiếp tục nói: "Hàn Chiêu nghe nói về Tống Dật bút tích, đem bức Quần phương đồ kia về nghiên cứu mấy ngày, nhìn thỏa mãn rồi, ngày hôm trước cố tình phái người hỏi thăm thân thế của Tống Dật, cái này, đại khái là có ý coi trọng Tống Dật. Khổ nỗi Hàn Duyên Bình tâm cao khí ngạo, lần này là muốn mượn cơ hội này để tác hợp hai người."
"Hàn Chiêu khổ tâm sợ là phải uổng phí." Lưu Dục lạnh lẽo mà ném xuống một câu, phất tay áo bỏ đi.
Chu Phú Quý: "......"
Bên kia Hàn Duyên Bình nhìn mặt hồ lộ ra sóng lấp lánh, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Tống Dật nhìn thẳng phía trước, vừa vặn nhìn đến bóng dáng Lưu Dục, đang muốn đuổi theo, đảo mắt tên hỗn đản kia đã không thấy tăm hơi. Chỉ có 108 lượng bạc, cần phải chạy nhanh như vậy sao?
Không nghe được câu trả lời, Hàn đại công tử kiêu ngạo có chút bực bội, quay đầu nhìn Tống Dật, trong mắt rõ ràng hơi tức giận.
Cảm nhận được không khí khác thường bên cạnh, Tống Dật cũng quay đầu, có chút không hiểu nổi, "Hàn tiên sinh mới vừa nói cái gì?"
Hàn Duyên Bình quay mặt đi, "Không có gì!"
Đêm đó Tống Dật ngủ lại Quảng Hàm cung, đầu giờ Dậu, Khai Nguyên đế tới Quảng Hàm cung dùng bữa tối, Tống Dật nhìn ra được Khai Nguyên đế đối với Dung Quý Phi đủ che chở, hai người tôn trọng nhau như khách, nhưng Tống Dật cứ cảm thấy loại khách khí này có chút xa cách, cũng như kiểu xa cách mà Văn Thành quận chúa dành cho Tạ Tĩnh.
Dùng xong bữa tối, Khai Nguyên đế ngồi thêm một khắc rồi khởi giá hồi Chiêu Dương điện, Dung Quý Phi cung cung kính kính đưa tiễn, toàn bộ lễ nghi không có gì không ổn, nhưng cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, đặc biệt là khi Dung Quý Phi đứng dậy, ánh mắt nhìn theo người rời đi kia vừa có bình tĩnh lại có ẩn nhẫn.
Tác giả có lời muốn nói: bắt đầu quyển mới roài, cảm ơn dinh dưỡng dịch của các tiểu cặn bã, moah moahLời editor: Lão lặc cái X, lặc trăm cái X...tiểu Dục bị vợ bỏ10 năm là đáng mà, hic, trai đẹp là được quyền tra có phải hay không??