- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 4: Họa cốt sư (tu)
Mỹ Nhân Phổ
Chương 4: Họa cốt sư (tu)
Editor: Snowflake HD
Nhìn tiểu ngỗ tác kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ánh mắt bình tĩnh, không lộ ra chút sơ hở nào. Lưu Dục híp mắt phượng, chiều cao, cái đầu, tay chân mảnh khảnh, cùng với cái cổ non mềm được lộ ra, mặc dù quần áo rộng rãi, nhưng không thể che đậy cái eo nhỏ như nắm tay. Lại nhìn yếu hầu trơn bóng như ngọc, không hề di chuyển lên xuống, người này rõ ràng là nữ tử, mặc dù bộ ngực nàng bằng phẳng như nam nhân.
Nhìn tới đôi chân kia, trái ngược với nữ tử, hai chân này có chút to lớn, tất nhiên không có khả năng là đôi chân nhỏ mảnh khảnh giẫm lên mặt mình ngày hôm qua.
Đánh giá xong, lúc này Lưu Dục mới kéo tầm mắt trở về gương mặt trắng ngần kia, liền nhìn thấy đối phương nhe hàm răng trắng bóc cười với hắn, bộ dạng vô cùng ngây thơ chân thành, giống như rất chờ mong, lại vừa lo vừa sợ với sự đánh giá của hắn.
Tầm mắt chạm nhau, Lưu Dục cảm giác có con kiến nhe ranh múa vuốt nhào về phía mình, đành miễn cưỡng quay mặt đi, nhìn Triệu Thành nói: “Đi tới nghĩa đường.”
Nghĩa đường là chỗ nha môn để các thi thể cần kiểm nghiệm, vừa mở cửa đi vào, mọi người liền bị mùi chua thối rữa hun vào mũi đến nỗi phải bịt mũi nhíu mày, nhưng ánh mắt Lưu Dục khóa chặt vào chỗ kia, tiểu ngỗ tác vẫn nhìn hắn đắm đuối như cũ, song có bàn chân thình một tiếng đá vào cánh cửa, Triệu Trọng Dương y hệt gà mẹ xách cổ áo nàng lên, nàng mới không bị ngã sấp xuống.
“Ngươi làm được không vậy? Mới vào cửa đã bị dọa cho nhũn chân, tí nữa đến gần thi thể, đừng có lăn ra xỉu đấy.”
Hắn có lý giải, bởi vì mỗi lần Kinh Triệu Duẫn thua thì sẽ càng nóng nảy, mỗi lần lại thay đổi một ngỗ tác khác nhau, người này so với người trước càng không đáng tin tưởng, yếu đuối như vậy, hoảng sợ ngất xỉu là chuyện nhỏ, chẳng qua là nếu sợ đến mức đi đời nhà ma, thì đừng nói Tư Lệ đài gϊếŧ người bừa bãi.
Tiểu ngỗ tác yên lặng giơ tay kéo bàn tay người kia xuống, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Đại nhân lo nhiều rồi, xác chết nào có đáng sợ bằng người sống? Huống chi, mặc dù là thi thể, nhưng khi còn sống cũng gìn giữ một mặt tốt đẹp, có điều nhiều người không phát hiện ra thôi.” Nói xong, ngang nhiên kiêu ngạo đi về phía trước.
Triệu Trọng Dương: “…”
Giọng nói cũng không giống, rốt cuộc Lưu Dục cũng rút ra kết luận, đúng rồi, mới trốn khỏi tay hắn một ngày, ngày hôm sau sao dám công khai xuất hiện trước mặt hắn chứ, chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Cảm thấy Lưu Dục phía sau rất chú ý đoạn đối thoại, Triệu Thành đắc ý, “Hôm nay ta không tìm sai người chứ?”
Lưu Dục từ chối cho ý kiến, “Không hẳn.”
Hai người ngồi trên đại đường, xác chết bị nâng dậy, mảnh vải che đi vài phần bị lộ, khi ánh mắt chạm đến thi thể, trong khoảnh khắc ấy, phân nửa người trong phòng đều né tránh. Cổ thi thể này, rõ ràng đã bị dã thú ăn, thịt nát vụn.
Triệu Thành giả bộ bình tĩnh, tầm mắt chuyển tới trên người Lưu Dục, nói: “Hay là đốt một nén nhang làm thời gian quy định?”
Lưu Dục nhìn thẳng về phía thi thể nát tương, lông mày chưa từng nhíu lại một cái, lạnh nhạt nói: “Quy củ cũ.”
Tầm mắt lại quét tới thân thể gầy yếu kia, cho dù ngỗ tác nhìn thi thể đã quen nhưng khi nhìn đến xác chết kiểu này cũng phải nhíu mày, mà tiểu ngỗ tác kia lại trợn mặt, ánh mắt sáng quắc, mang theo vài phần đói khát, hận không thể xông tới gần chỗ thi thể.
Tiểu ngỗ tác này biếи ŧɦái quá đi, tại sao hắn lại nhìn thấy sự vui mừng kích động trong mắt nàng?
“Đốt hương!”
Ra lệnh một tiếng, tỷ thí bắt đầu.
Một bên bày ra bút mực, vì để cho công bằng, trong lúc nghiệm thi không được nói chuyện, tìm được manh mối gì thì ghi hết lên giấy, để báo cáo với bình thán (*trọng tài).
Ba người đồng thời mở đồ vật tùy thân ra, tuy nhiên đồ vật của hai vị trong số đó chính là dụng cụ cắt gọt, cái kìm cùng với củ gừng các loại, mà đồ vật của tiểu biếи ŧɦái kia chính là giấy và bút mực, nhưng mà có không ít loại bút mực, nháy mắt mọi người đều liếc nhìn, rốt cuộc Lưu Dục cũng có chút không bình tĩnh rồi.
Triệu Thành ngồi một bên, lông mày mạnh mẽ nhảy lên, hồi nãy hết sức kiêu ngạo, bây giờ ngược lại nghi ngờ: Người này chắc không phải do Tư Lệ đài gài vào phá hắn chứ? Trong thiên hạ, có ai lại dùng bút nghiệm thi?
Dường như cảm giác được sự nghi ngờ của mọi người, tiểu biếи ŧɦái ngẩng đầu lên, lộ ra hàm răng trắng, nói: “Tuyệt học tổ truyền nhà ta, có hơi khác biệt với cách của ngỗ tác bình thường, nếu dùng để chứng minh thân phận người chết, tuyệt đối có ích!” Giọng nói chắc chắn, lời thề son sắt, sự tự tin như vậy khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc này, Lưu Dục cảm thấy có con kiến đang bò trong lòng bàn tay, ngay cả Triệu Thành cũng có cảm giác có con ruồi chết ngay tại yết hầu, cảm giác kia thực sự là không nói lên lời, không tài nào diễn tả được. Ngỗ tác của Tư Lệ đài liếc mắt nhìn một cái, trong thiên hạ, bàn về tài nghiệm thi, hắn xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất, hắn chưa từng nghe qua kỹ thuật dùng bút để tìm ra thân phận người chết, tất nhiên, tên này cố ra vẻ huyền bí thôi.
Rất nhanh, tiểu biếи ŧɦái này lại quét mắt nhìn bọn họ.
Hai vị ngỗ tác vội vàng quan sát thi thể, đưa ra kết luận, còn nàng vẫn thong thả vẽ tranh. Một bên thật sự nhìn thi thể, một bên vẽ tranh, toàn bộ quá trình giống như đang hưởng thụ, còn thiếu mỗi việc ca hát để biểu đạt tâm tình sung sướиɠ hiện giờ.
Triệu Trọng Dương cực kì tò mò, ở phía sau nàng ngẩng cổ nhìn thử, hắn vừa thấy, ánh mắt lập tức có chút không muốn dời đi.
Tiểu ngỗ tác này vẽ tranh rất đẹp, nhưng không vẽ cổ thi thể này, mà là một mỹ nhân dung mạo xinh đẹp. Chậc chậc, đôi mắt to, cái mũi xinh xắn, còn có đôi môi đỏ thắm, chậc chậc, dung mạo này không thể nói là khuynh thành khuynh quốc, nhưng tuyệt đối có thể coi như phong tình vạn chủng, cực kì cuốn hút người.
Rất nhanh, Lưu Dục và Triệu Thành ngồi trên đại đường phát hiện đám nha dịch vây quanh phía sau tiểu biếи ŧɦái, vẻ mặt đào hoa, xuân tâm nhộn nhạo không bờ bến.
Ngay cả Triệu Thành cũng cảm thấy đứng ngồi không yên, muốn chạy tới coi nàng vẽ cái gì, sao lại hấp dẫn người ta như vậy, nhưng thấy Lưu Dục ngồi vững vàng như núi, hắn không muốn mất phong độ trước Tư Lệ đài, gương mặt tuấn tú lập tức thôi cười.
Một nén nhang hết, ba người ngừng bút, hai vị ngỗ tác lần lượt dâng bản kết quả nghiệm thi lên, lúc này mọi người mới nhớ ra đang ở trong vòng tỷ thí.
Ngỗ tác bên Kinh Triệu Duẫn nói trước: “Nữ thi vô danh, cao năm thước ba tấc, tuổi chừng 20. Thân thể bị xé nát, tay chân mỗi cái thiếu một chút, bụng bị khoét sạch, da thịt ở cổ bị tróc, khó có thể phân biệt diện mạo, muốn xác nhận thân phận từ diện mạo là không thể.” Điểm này không có ai phản đối.
“Mặc dù nàng mặc vải bố của thôn phụ sơn dã, nhưng dựa trên làn da trắng nõn sáng bóng, liền biết là người bảo dưỡng lâu dài. Ngón tay trắng mịn như thông, ngón tay có vết chai, có khả năng cực kì am hiểu cầm kỹ, sơn móng tay giá trị xa xỉ. Các dấu hiệu này cho thấy, nữ thi này tuyệt đối không phải là thôn phụ sơn dã, mà là nữ quyến nhà giàu. Cực kì rõ ràng, đây là vụ án gϊếŧ người vứt xác, hung thủ muốn che dấu thân phận, cho nên mặc quần áo thôn phụ cho nàng, rồi ném vào hang sói.”
Ngỗ tác Kinh Triệu Duẫn nhìn sang ngỗ tác Tư Lệ đài, ý khıêυ khí©h rõ ràng. Triệu Thành vô cùng vui mừng, cũng mỉm cười nhìn Lưu Dục, giống như lần này, bọn họ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Ngỗ tác của Tư Lệ đài không nhanh không chậm, khom người tiến lên, nói: “Huynh đài với ta đều giống nhau, chỉ có hai điểm bất đồng. Một, nữ tử này không phải con nhà quyền quý, mà là nữ tử phong trần, bởi vì, đầu ngón tay nàng có hạt đậu, màu sắc tươi đẹp mà người phú quý trước nay đều khinh thường. Hai, nàng, có thai, chết trước khi sẩy thai. Điểm này, huynh đài chỉ cần kiểm tra, sẽ dễ dàng phát hiện manh mối. Một nén nhang, quả thực quá ngắn, khó tránh bỏ sót.”
Vị tân ngỗ tác của Kinh Triệu Duẫn vạch quần áo nữ tử ra, nhìn xem vài lần, vẻ mặt biến sắc, Sắc mặt Triệu Thành cũng đen lại.
Chỉ nói mấy câu, liền phân cao thấp.
“Vẫn còn muốn so sánh sao?” Lưu Dục chuẩn bị đứng dậy, tất nhiên không định nhìn bức họa mỹ nhân quỷ dị dưới kia. Mọi người Kinh Triệu Duẫn dời tầm mắt tới bức tranh. Người bên Tư Lệ đài cũng nhìn qua đó.
Tiểu biếи ŧɦái đứng thẳng người, thể hiện ý chí vô tư. Tiến lên mấy bước, mở bức họa cuộn tròn ra, ngẩng cao đầu, nói: “Về việc nghiệm thi, tại hạ xin chịu thua, nhưng nói tới vấn đề thân phận người chết, khắc cốt họa tượng có thể khôi phục diện mạo bạch cốt, cũng là cách làm tốt nhất.”
Mọi người đều sửng sốt, hiển nhiên bị một chiêu của nàng trấn trụ.
Nữ thi vô danh, dung mạo bị hủy, ví như đây là bức họa của thi thể trước khi trước, thì chính là lập công lớn, nhưng loại chuyện quỷ dị thế này, lại thêm tên gia hỏa cử chỉ kì quái này nữa, có quỷ mới tin nàng a!
Lúc này, nghĩa đường rơi vào trầm lặng, mấy chục ánh mắt hình tới nàng, nhưng không ai mở miệng. Tiểu ngỗ tác lại nhìn Lưu Dục chằm chằm, Lưu Dục híp mắt, không trả lời.
Loại chuyện vô căn cứ như thế này, tất nhiên Dự vương sẽ không thèm để ý.
“Cái gì mà khắc cốt họa tượng chứ, ta lần đầu tiên nghe thấy! Ngươi không nên đυ.c nước béo cò!" Ngỗ tác của Kinh Triệu Duẫn nói nóng.
Chỉ có một mình vị Tư Lệ đài kia bình tĩnh, “Ngươi nói đây là người chết, có cái gì chứng minh được không?”
Đối mặt với nghi ngờ, tiểu biếи ŧɦái cười nhẹ, hoàn toàn coi như không có, “Ta không cần chứng minh, phải hay không phải, điều tra là biết.” Ngược lại nói với Lưu Dục: “Đây là tuyệt học tổ truyền, không ai tin, thảo dân cũng không bắt buộc, nhưng Dự vương điện hạ chính là nhân trung long phượng, nhất định có thể nhìn thấy bức tranh này không tầm thường, nếu như điện hạ để ta gia nhập Tư Lệ đài, bức tranh này coi như lễ vật gặp mặt.”
Oa tên này không biết trời cao đất rộng, muốn gia nhập Tư Lệ đài?
Triệu Thành cảm thấy bản thân bị vũ nhục, đây là người Kinh Triệu Duẫn đưa tới? Vì sao hiện tại lớn tiếng nói muốn vào Tư Lệ đài?
Ánh mắt Triệu Thành đầy căm giận, Lưu Dục bình tĩnh tự nhiên, “Xin thứ cho bổn vương ánh mắt kém cỏi, thật sự không nhìn ra bức tranh này của cô nương có gì đặc biệt.”
Cô, cô nương?
Mọi người lập tức sáng rỏ, hóa ra là một tiểu gia hỏa mơ tưởng nhan sắc điện hạ nhà họ. Trong lòng mọi người đồng loạt xuất hiện một loại cảm xúc chung.
Đừng nói trước khi bị Kinh Triệu Duẫn lừa gạt, tối hôm qua bởi vì không kịp hộ giá, làm cho điện hạ nhà bọn họ bị hái hoa tặc đánh một khối bầm tím, sáng nay lại để cho người ngấp nghé điện hạ nhà bọn họ đứng trước mặt bao người, tâm tình các vị Tư Lệ đài đầy căm phẫn, Triệu Trọng Dương đứng đầu đi ra, bàn tay to vung lên, nói một tiếng “Cô nương thất lễ rồi.” Xoay người xách cổ áo tiểu ngỗ tác lên, thuận tay ném người ra khỏi Tư Lệ đài.
Tiểu ngỗ tác từ mặt đất đứng dậy, phủi bụi đất trên người xuống, khoanh tay đứng, cả người vô cùng ngông cuồng, lắc đầu thở dài, “Dự vương điện hạ không thu nhận ta, nhất định sẽ hối hận.”
Triệu Trọng Dương ôm ngực đứng, “Nếu như cô nương không rời đi, ta cũng sẽ làm cho cô nương hối hận!”
Tiểu ngỗ tác lại thở dài một hơi, xoay người rời đi, bóng nàng cao ngạo lạnh lẽo, giống như một gốc cây quý ở giữa cánh đồng lúa nhưng không người thưởng thức.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 4: Họa cốt sư (tu)