Khi Ngu Thái thậm chí tướng lãnh Trung úy quân còn đang chờ Tư Lệ Đài làm khó dễ, ai ngờ Lưu Dục đột nhiên tuyên bố phải bắt được kẻ đã dùng tranh chữ yêu ngôn hoặc chúng kia, lần này vốn là có thể rời khỏi Thượng Lâm Uyển, mọi người bị bất đắc dĩ phải ở thêm vài ngày.
Chuyện này trực tiếp dẫn đến một cái kết quả, tuyệt đại đa số người không biết phiên thiết thơ, nên người nhìn không ra manh mối trên bức tranh chữ kia, lại lần nữa dời lực chú ý lên bức tranh chữ đã bị Ngu Thái xé bỏ.
Bức họa kia quả nhiên là có vấn đề đi?
Vô số người nghĩ như vậy.
Nơi này tốt xấu gì cũng có thế gia con cháu tòng quân, viết văn không tồi, không ăn qua thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy, sau vài lần suy tư vậy mà thật sự phá giải được nan đề này.
Phiên thiết thơ, là bài phiên thiết thơ chỉ thẳng mầm tai họa Ngu gia.
Không cần Lưu Dục cố ý phát tán, mọi chuyện cứ lặng lẽ không một tiếng động mà lưu truyền trong đám người, cả mấy quý nữ không hỏi đến quân chính trong Phương Hoa viên cũng biết sự xảo diệu trong đó, càng âm thầm kinh hãi.
Nếu năm đó bán đứng Vương Tư Mã đúng là Ngu gia, vở kịch này hay rồi.
Ngu Thái tức giận khó bình, Lưu Dục là đang lấy lui vì tiến đang cố ý quảng bá mọi chuyện. Nhưng điều này cũng vô hình trung chứng minh suy đoán của ông ta: Tư Lệ Đài không có chứng cứ.
Chẳng lẽ Lưu Dục cho rằng dùng phương thức này tạo áp lực cho ông ta, có thể buộc ông ta đi vào khuôn khổ? Ngây thơ!!
Tôn Triều Hồng hoàn toàn không hiểu một bức tranh chữ tùy tiện của Tống Dật như thế nào lại đem toàn bộ Thượng Lâm Uyển quậy đến long trời lở đất, mà tên đầu sỏ gây tội giờ phút này đang thảnh thảnh thơi thơi mà nằm bắt chéo chân trên ghế mỹ nhân, hát nhỏ một bài hát không đứng đắn.
Bị bức bách vì nghĩa khí, Tôn Triều Hồng ở bên ngoài bôn ba một ngày giúp nàng tìm hiểu tin tức đến nỗi miếng nước ấm cũng chưa uống, chân dài nhấc lên đá qua, chỉ là khi chạm vào thân thể nhỏ nhắn kia sửa thành chọt chọt, lực đạo bé nhỏ không đáng kể.
Tống Dật đột nhiên thấy mặt nàng đen thui, lập tức lộ ra một hàm răng trắng lấy lòng nói "Đại thần bộ đã trở lại, vất vả, để tiểu nhân dâng trà cho ngươi."
Sắc mặt Tôn Triều Hồng rốt cuộc đẹp hơn một chút, bưng ly nước trà Tống Dật đích thân dâng tới nhuận nhuận cổ họng đã khô cạn, lúc này mới đem tin tức tìm hiểu được nói hết ra.
Tống Dật nhờ nàng âm thầm quan sát tình huống bên Ngu Thái, ông ta gặp qua người nào, nói qua lời gì, có hành động khác thường gì, Tôn Triều Hồng toàn bộ cũng không buông tha.
Tống Dật vừa nghe vừa gật đầu, cùng dự liệu của nàng không sai lệch bao nhiêu.
"Ông ta có bệnh kín gì sao?" Mấy ngày trước khi Ngu Hiếu Khanh còn ở bên này, mỗi lần Ngu Thái đến đây, nàng có thể ngửi được một cổ dược vị, còn có một loại mùi vị không rõ khác bị dược vị che dấu.
"Thật là bị ngươi đoán đúng rồi."
Tôn Triều Hồng mở một cái tay nải ra, bên trong là quần áo được bọc kín mít ba tầng trong ba tầng ngoài, lột một tầng ra, mùi hôi thối càng nặng, huân đến Tống Dật thiếu chút phun ra cơm ăn từ hôm trước.
Tôn Triều Hồng cũng bị huân quá sức, xoay người liền định đem lư hương châm lửa.
"Chờ một chút." Tống Dật kịp thời cản nàng lại, rồi cầm lấy quần áo ngửi cẩn thận.
Tôn Triều Hồng ghét bỏ mà nhíu mi, "Ta nói, thứ này không chừng có độc, hoặc là sẽ lây bệnh gì đó, bằng không cũng sẽ không thiêu hủy, ngươi chồm đến gần như vậy không có việc gì sao?"
Tống Dật không để ý đến nàng, ngửi đến một khắc, lúc này mới nói: "Châm đi."
Tôn Triều Hồng gấp không chờ nổi mà châm lư hương, hít sâu một hơi, cảm giác mình cuối cùng cũng sống lại.
Nhưng nàng cũng không tính toán tới gần Tống Dật, ngược lại ôm lư hương lên trốn ra xa, nhìn Tống Dật trải quần áo lên bàn, ánh nến lay động, ánh mắt thập phần chuyên chú, không hề có vẻ ghét bỏ quần áo dơ bẩn tanh tưởi.
Dùng ngân châm chọc vào thứ nhìn như dịch mủ dính trên quần áo, ngân châm vẫn sáng choang không hề biến sắc.
"Không có độc." Thân là bộ khoái, Tôn Triều Hồng phản ứng đầu tiên.
Tống Dật nhìn nàng một cái, "Độc vật trên thế gian thiên kỳ bách quái, cũng không phải là ngân châm không biến màu là không có độc."
Thôi được, Tôn Triều Hồng thừa nhận chính mình kiến thức hạn hẹp.
"Từ thân quần áo này xem ra, Ngu Thái đã thối rữa toàn thân. Đây là bệnh quái gì vậy?"
"Cái này sao......" Tống Dật cũng lộ ra một biểu tình rất là phiền não, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới lãnh địa này đã có người nhanh chân đến trước, nguyên bản kế hoạch nếu thực thi thì phiền toái rất nhiều, có điều, là ai mà có cùng suy nghĩ như nàng đây, chậc chậc.
Sáng sớm hôm sau, An Viện tới đưa cơm cho Triệu Quân, Tống Dật ngồi ở cửa dùng đồ ăn sáng, chào hỏi bà vô cùng tự nhiên. Chờ bên kia ra tới, một viên đá nhỏ đột nhiên nằm dưới lòng bàn chân An Viện, An Viện lảo đảo một cái liền trật chân.
Tống Dật chùi miệng, vội vã đi đỡ người, quay đầu lại liền gặp ngay tiểu đồ lệ tiểu Đào Đào mặt đơ đưa mắt nhìn qua, Tống Dật hướng hắn chớp chớp mắt, tiểu Đào Đào lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghiêm chỉnh đứng thẳng lại, lỗ tai đỏ ửng ngăn cũng ngăn không được.
Bên kia Triệu Quân nghe thấy động tĩnh lo lắng mà nhìn mẫu thân, rộn ràng hỏi han, Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa đại nương trở về."
Sắc mặt Triệu Quân thay đổi vài lần, cuối cùng đành phải chắp tay. Hắn cảm thấy, Tống Dật người này, thời điểm nào đó vẫn là rất đáng tin cậy.
Tống Dật nói thầm một câu: "Không phụng dưỡng mẹ ruột, lại chạy tới gánh tội cho người ta, thật là bất hiếu a!" Lời còn chưa dứt, Tống Dật cảm giác cánh tay dưới tay mình co chặt, An Viện cúi đầu, giấu hết toàn bộ cảm xúc. Tống Dật đem những phản ứng này thu hết vào mắt, trên mặt lại không biểu lộ chút gì.
Chút hảo cảm đối với nàng vừa dâng lên trong lòng Triệu Quân nháy mắt tan thành mây khói, cả khuôn mặt tuấn tú đều vặn vẹo. Cổ tà hỏa trong lòng kia cũng ép không được, nóng lòng muốn phát tiết. Nhưng nơi này chỉ có mình hắn, hắn tìm ai phát tiết?
Lại quay đầu nhìn căn phòng bên kia, Triệu Quân lúc này mới ý thức được, Tống Dật đã sớm khôi phục tự do, không dọn về Phương Hoa viên mà vẫn ở nơi này, rốt cuộc là có mục đích gì?
Tống Dật đi lần này nửa ngày cũng chưa quay lại, Triệu Quân nuốt không trôi, thẳng đến lúc chạng vạng mới thấy Tống Dật lảng vảng trở về phòng, Triệu Quân lập tức lao tới, nói: "Ngươi làm gì mẹ ta rồi?"
Tống Dật ngẩn người, đây là coi nàng như lưu manh sao?
"Ta có thể làm cái gì?"
Triệu Quân nghẹn đến mức gò má đen thui, "Tống Dật, ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò, mặc dù ta thân hãm nhà tù, muốn gϊếŧ ngươi vẫn dư dả."
Tống Dật hất đầu một cái, nhìn về phía tiểu Đào Đào, mặt vô biểu tình mà lên án: "Hắn uy hϊếp ta kìa!"
Gò má Tiểu Đào Đào giật giật, nội tâm cuộn sóng mãnh liệt, vì cái gì Dự Vương điện hạ muốn hắn tiếp tục ở chỗ này, rõ ràng người này đã không cần canh giữ a.
"Ta sẽ bẩm báo lại với Dự Vương điện hạ."
Tống Dật vừa lòng gật gật đầu, Triệu Quân bị làm lơ tức giận đến da đầu muốn nổ tung, lại không thể làm được gì.
Bang đêm, đến lúc Ngu Thái tắm rửa, cởi áσ ɭóŧ ra, đem lụa trắng quấn trên người từng chút một xé khỏi da thịt hư thối, đau đến nỗi ông ta hút mấy hơi khí lạnh.
Ngu Hiếu Khanh đứng ở ngoài bình phong, mùi hôi thối bay ngập mũi, thời gian không đến mấy ngày, hắn cảm giác bệnh của phụ thân lại chuyển biến xấu.
Trong mấy năm này, bệnh này cứ lặp đi lặp lại, mời vô số đại phu, dùng quá không biết bao nhiêu dược vật, nhưng đều không thể ngăn được bệnh tình chuyển biến xấu. Hắn còn nhớ rõ lúc ban đầu khi phụ thân bị lở loét, chỉ là một cái mụt nhỏ, cũng không có ai để ý, ai ngờ không đến một tháng, mụt nhỏ này đã lớn như bàn tay, đại phu cũng nhìn không ra nguyên nhân, đủ loại suy đoán đều có, nhưng không có ai thật sự chữa khỏi nó.
Một tháng trước, hắn tùy tiện đi vào sau bình phong, khi bất ngờ nhìn thấy, mụn mủ lớn lớn bé bé kia đã trải rộng toàn thân phụ thân, lúc ấy hắn đã sợ tới mức mặt phát xanh, bị phụ thân trách cứ một hồi rồi đuổi ra ngoài.
Hầu hạ phụ thân chính là một thị vệ, đại khái ở trong mắt phụ thân e là mình còn không đáng tin cậy bằng một thị vệ.
"Có việc?" thanh âm Ngu Thái truyền ra.
Ngu Hiếu Khanh cung kính đứng yên, "Hài nhi hầu hạ phụ thân tắm gội."
"Không cần, ngươi đi xuống đi."
"Hài nhi có thể!" Ngu Hiếu Khanh kiên định mà đứng ở nơi đó không nhúc nhích, bên trong thở dài, "Vào đi."
Sau khi Ngu Hiếu Khanh vòng đến sau bình phong, thị vệ khom người rời đi, người vừa đi, phần lưng thối rữa lập tức đập vào mắt, chấn đến Ngu Hiếu Khanh đồng tử co rụt lại, hô hấp dồn dập, đầu ầm ầm vang lên.
Không nghe được động tĩnh, Ngu Thái quay đầu lại, Ngu Hiếu Khanh vội vã hồi thần bình tĩnh lại, tiến lên đỡ Ngu Thái vào thau tắm.
Thau tắm đã đổ đầy nước thuốc, nhiệt khí mờ mịt, làm hắn có chút nhìn không rõ thương tích. Hắn không phải sợ không phải ghê tởm, mà là sợ thứ ghê tởm như vậy lại mọc trên người phụ thân, chậm rãi cắn nuốt tính mạng phụ thân, cái này đến giờ vẫn là ác mộng của hắn và Ngu Thiếu Dung.
"Đã nhiều ngày ở Thượng Lâm Uyển, không thể tắm thuốc, mới nghiêm trọng hơn chút, nếu ngâm mỗi ngày cũng sẽ không như vậy." Ngu Thái nói.
Ngu Hiếu Khanh cầm lấy khăn nhúng nước nhẹ nhàng lau phần thịt thối sau lưng Ngu Thái, hắn muốn tận lực dùng nói chuyện để dời đi lực chú ý.
"Nghe nói là dược liệu An dì ra ngoài mua được."
Triều đình trên dưới đều biết thân thể Ngu Thái không tốt, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc là bệnh gì. Mụn mủ như vậy nếu là để người ngoài nhìn đến, không chừng bị đồn thành thứ bị bệnh hủi đáng sợ linh tinh gì đó, đem Ngu Thái hoàn toàn cách ly. Ông ta hiện tại còn không thể ngã, Ngu gia còn cần Chấp Kim Ngô là ông ta chống đỡ.
"Thật là làm khó bà ấy. Nghe nói hôm nay bà ấy còn bị trẹo chân, hiện giờ Triệu Quân bị nhốt lại, ngươi có đi thăm bà ấy chưa?"
"Hài nhi dùng bữa tối với bà ấy. An dì vẫn luôn vội vàng nấu thuốc cho phụ thân, nghe nói thuốc này là phương thuốc Triệu đại phu mới đổi, mỗi lần ông ta đổi phương thuốc bệnh của phụ thân liền tốt hơn một đoạn thời gian, hy vọng lần này có thể hữu dụng."
Mấy năm nay đại phu bọn họ tìm đã mấy chục người, không phải thuốc không có hiệu quả, thì là bệnh tình chuyển biến xấu, chỉ có vị Triệu đại phu này có thể trị được, nhưng rồi lại không thể hoàn toàn dùng được. Phía trước khi không ngừng đổi đại phu, vì để không bị lộ ra ngoài, không tránh khỏi phải bịt miệng gì đó.
Mạng người đối với những kẻ bề trên như bọn họ mà nói cũng không phải cái gì quan trọng, nhưng nếu liên lụy quá nhiều mạng người, khó bảo đảm không gặp phải phiền phức. Lăn lộn hai năm, Ngu Thái như đã nhận mệnh, đại phu cũng không đổi, cứ như vậy khi tốt khi xấu mà kéo lếch. Ông ta cứ cảm thấy, vận số của mình đã hết, đây là ông trời trừng phạt, chạy không thoát.
Không thể không nói, lần này thuốc tắm hiệu quả thật không tệ, Ngu Thái ngâm ba thùng nước, thịt thối trên người trôi hết, miệng vết thương vậy mà lại không còn liên tục chảy mủ như mấy ngày trước.
Mùi vị cũng không còn tanh tưởi như trước.
Ngu Hiếu Khanh hít sâu một hơi, trong lòng an tâm một chút, lại lấy thuốc mỡ ra bôi lên cho Ngu Thái, lần đầu tiên không còn mùi hôi thối. Mặt hai cha con không hẹn mà cùng mà lộ ra vẻ kinh hỉ. Nhưng loại kinh hỉ này rất nhanh đã tan khỏi mặt Ngu Thái, trước đây ông ta cũng vô số lần thu hoạch hy vọng như vậy, cuối cùng đều bị hiện thực tiêu diệt.
Tâm lực ông ta đã tiều tụy.
.........
Ba ngày, là cực hạn mà đám quý nữ công tử có thể chờ đợi, mặc dù biết việc này chỉ quan hệ đến Ngu gia, bọn họ không có gì đáng ngại, nhưng bị nhốt trong Thượng Lâm Uyển giống như phạm nhân, đám người kiều khí kia vẫn sẽ chịu không nổi.
Thời gian ba ngày, đây cũng là kỳ hạn cuối cùng mà Lưu Dục vô hình trung cho Tống Dật.
Ba ngày cũng đủ cho một loại dược vật bắt đầu có công hiệu, ba ngày cũng đủ an bài một hồi trò hay, bởi vì, hôm nay, là đầu thất của Lục Thanh Chi.
Giờ Tý vừa đến, Ngu Thiếu Dung liền trộm chuồn ra khỏi Phương Hoa viên, đi đến bờ Ngọc Hồ nơi Lục Thanh Chi rơi xuống nước. Bắt đầu từ hôm qua, nàng ta đã nghe được Từ Nhược ở bên tai ồn ào, nói cái gì mà oan chết vong hồn vào đầu thất sẽ quay lại dương gian, đòi mạng người hại họ, nếu không cúng bái cho đàng hoàng, không thành tâm sám hối thì nhất định sẽ bị kéo xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh.
Ngu Thiếu Dung dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm mười sáu, đêm qua làm một đêm ác mộng, đều là cảnh tượng Lục Thanh Chi quấn lấy nàng ta, đem nàng ta kéo xuống địa ngục. Hôm nay nàng ta không có tinh thần, đầu óc hoảng hốt, rất nhiều lần nhìn thấy Lục Thanh Chi lảng vảng ở Phương Hoa viên, sợ tới mức ba hồn mất đi bảy phách, mấy lần hét lên. Nàng ta cảm thấy, có lẽ, Từ Nhược nói cũng không phải giả, có lẽ Lục Thanh Chi thật sự sẽ đến lấy mạng nàng ta.
Nhìn chung quanh không có ai, đốt lên tiền giấy cùng hương nến, Ngu Thiếu Dung quỳ xuống đất dập đầu, thành tâm thành ý mà sám hối, khẩn cầu Lục Thanh Chi tha thứ. Nàng ta vốn không phải cố ý muốn đẩy Lục Thanh Chi xuống nước, kia chỉ là lỡ tay, mà chính nàng ta lúc ấy cũng bị sợ hãi, trực tiếp bỏ chạy, ai ngờ Lục Thanh Chi chết thật......
Nàng ta thật không phải cố ý.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất run bần bật, gió đêm phất qua Ngọc Hồ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, bức họa đẹp như vậy, giờ phút này ở trong mắt nàng ta, phảng phất như sẽ có một người bị ngâm đến sưng vù vọt từ trong nước ra, kéo nàng ta xuống bất cứ lúc nào.
Quá thấp thỏm lo âu nên nàng ta cũng không chú ý tới cây cối trong hoa viên phía sau, giờ phút này có vài người đang ẩn nấp, đem những lời nàng ta nói nghe rõ ràng.
Lúc này, khi trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy người, Ngu Thiếu Dung mãi một lúc lâu sau mới có phản ứng, nàng ta cho rằng đây là đầu trâu mặt ngựa lệ quỷ âm phủ, không nghĩ tới gương mặt xuất hiện lại là của nam nhân mà nàng ta thích nhất.
Ngu Thiếu Dung muốn nhào lên, tìm kiếm an ủi, tầm mắt đảo qua, lại thấy được những người khác.
Lưu Dục, Triệu Thành, Lư Quân Mạch, Trường Lưu vương, Vệ tướng quân Tạ Tĩnh, Hữu phụ Đô úy Vương Cường, ai nàng ta cũng nhận thức, giờ phút này nhìn đến lại giống như thấy được ác quỷ.
Ngu Thiếu Dung bị dọa đến thiếu chút nữa ngất đi. Ngu Thái cùng Ngu Hiếu Khanh tỉnh dậy từ trong mộng, hoả tốc chạy tới, Ngu Thiếu Dung nước mắt nước mũi giàn giụa, la to: "Ta là bị oan uổng!"
Triệu Thành có điểm nhìn không nổi, "Ngu cô nương hiện tại lại phủ nhận hành vi phạm tội của mình, không sợ Lục Thanh Chi trên trời có linh thiêng không được an giấc ngàn thu sao? Tiền giấy ngươi thiêu còn chưa cháy hết, quỷ hồn của nàng còn ở một bên nghe đó!"
Ngu Thiếu Dung sợ tới mức run lên, hoảng sợ nhìn chung quanh, phảng phất như thực sự quỷ hồn nào đó đang ở hai bên.
Ngu Thái lạnh lùng nói: "Triệu Quân đã nhận tội, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
"Triệu Quân tuy rằng nhận tội, nhưng trước khi thẩm án định tội, nếu tìm được người bị tình nghi khác, cũng cần thiết điều tra rõ. Tư Lệ Đài, tuyệt đối sẽ không làm ra án oan!"
"Bổn vương cũng nghe thấy Ngu cô nương thật tình thành ý sám hối." Trường Lưu vương chen vào một câu. Hắn tuyệt đối sẽ không nghiêng về hoàng thất Lưu Tống, lời hắn nói, đối với Trung úy quân, mức độ đáng tin đương nhiên cao hơn Tư Lệ Đài.
Ngu Thái lúc này mới lưu ý đến mấy người ở đây, Tư Lệ Đài, Kinh Triệu Doãn, Trung úy, Vệ úy, nhân chứng đều có. Đây rõ ràng là bọn họ tính kế tốt, ở đây ôm cây đợi thỏ.
Lưu Dục, ngươi đủ tàn nhẫn!
Lưu Dục phái người trước hết đem Ngu Thiếu Dung nhốt lại, mấy người còn lại không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Đêm nay, bọn họ đều thu được một tờ giấy, nói trước giờ Tý đến bờ Ngọc Hồ xem một tuồng kịch. Chữ viết kia, Triệu Thành nhận ra được, đúng là của Lưu Dục.
Lư Quân Mạch tỏ vẻ: "Một chiêu này có chút nham hiểm."
Triệu Thành nói: "Ngươi cũng thật tàn nhẫn a, Ngu Thiếu Dung tốt xấu gì vẫn luôn khuynh mộ ngươi, vậy mà ngươi lại hạ được loại độc thủ này!"
Trường Lưu vương cười cười, không nói lời nào.
Lưu Dục ngón tay nắm đến kêu răng rắc, trên mặt lại vân đạm phong khinh, tên hỗn đản kia, cả tờ giấy viết cho hắn cũng dùng chính bút tích của hắn, đây xem như báo trước cho hắn là sẽ mượn danh nghĩa của hắn làm chuyện xấu sao?
Ngu Thái cùng Ngu Hiếu Khanh về phòng, sao còn ngủ được nữa.
"Xem ra, muốn cứu muội muội của ngươi, chỉ có thể dùng nước cờ hiểm!"
"Phụ thân, ngài sẽ không...?"
Ngu Thái gọi thị vệ tâm phúc tới, Ngu Hiếu Khanh thấp thỏm lo âu, "Đây rõ ràng là Lưu Dục cố ý bức chúng ta đi vào khuôn khổ!"
Ngu Thái xua xua tay, "Triệu Quân một khi phản bội, muội muội ngươi liền xong rồi. Chúng ta mạo không nổi cái này hiểm!"
"Triệu Quân hắn sẽ không......"
"Trước kia tuyệt đối sẽ không, nhưng hiện tại......" Ngu Thái không nói tiếp, bài phiên thiết thơ kia làm tướng lãnh của Trung úy quân sinh ra dị tâm, hắn đã vô pháp khống chế chuẩn xác tâm của những người này, hắn cũng mạo không nổi cái này hiểm, vì một đôi nhi nữ này, hắn đã làm quá nhiều, cũng không tiếc hy sinh hết thảy, chỉ là một Triệu Quân mà thôi, mặc dù mình coi như nhi tử mà dưỡng mười năm, cũng không có gì ghê gớm, hắn chấp nhận mất.
Ngu Thái ở trong phòng dặn dò thị vệ, Ngu Hiếu Khanh đứng ở ngoài cửa, nghe không rõ, chỉ cảm thấy đêm nay ánh trăng thật lạnh. Hắn lần đầu ý thức được, có lẽ, phiên thiết thơ là sự thật, bởi vì, phụ thân thật sự chột dạ......
Tống Dật nằm ở trên giường, mắt to đảo nhanh như chớp, trong bóng đêm như mực thoạt nhìn khủng bố dị thường. Tôn Triều Hồng đã ngủ ở bên cạnh, nàng lại dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Thẳng cho đến giờ Sửu, bên ngoài rốt cuộc xôn xao.
Tống Dật vừa lòng mà nở nụ cười, trò hay, rốt cuộc lên sân khấu!
Gϊếŧ Triệu Quân, Ngu Thái vẫn có chút không đành lòng, hắn phân phó Ngu Hiếu Khanh trấn an An Viện cho tốt, vừa mới dứt lời, liền cảm giác được trên người từng trận đau đớn, trên mặt nháy mắt tái đi.
"Phụ thân, làm sao vậy?" Ngu Hiếu Khanh hoảng sợ, duỗi tay đỡ Ngu Thái, dưới tay một mảnh nhớp nhúa, sau khi nhìn kỹ, trên quần áo màu xanh biển, đã có từng mảng dấu vết đang loang dần ra.
Ngu Hiếu Khanh lập tức giúp Ngu Thái cởi bỏ quần áo, áσ ɭóŧ trắng tinh bị máu mủ nhuộm loang lổ, tay Ngu Hiếu Khanh hơi run, "Sao...sao lại như vậy? Rõ ràng đã đỡ, cũng bắt đầu kết vảy, sao lại như vậy?"
Ngu Thái đau đến mồ hôi ướt đẫm, những cái nhọt này tuy đau, nhưng chưa bao giờ đau như hôm nay, chẳng lẽ thật sự là trời phạt sao?
Mụn mủ nguyên bản đã chuyển biến tốt đẹp, bởi vì hắn hạ lệnh gϊếŧ một người vô tội trọng tình trọng nghĩa, lại lần nữa tràn lan sao?
Cởi ra quần áo bên trong, Ngu Hiếu Khanh cẩn thận lau khô máu mủ trên lưng, vẫn còn tốt, lần này cũng không nghiêm trọng như lần trước, quăng khăn ướt xuống, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, khi quay đầu lại chuẩn bị bôi thuốc lên, chợt thấy toàn cảnh vết thương trên lưng, Ngu Hiếu Khanh sợ tới mức chân mềm nhũn, quỵ xuống đất.
Ngu Thái đang định hỏi, cửa lập tức bị phá khai.
Triệu Trọng Dương trong tay xách cổ thị vệ tâm phúc của ông ta, trực tiếp ném vào, theo vào đằng sau là Lưu Dục, Triệu Thành thậm chí cả những Đô úy Giáo úy khác trong Trung úy quân, mà người nổi bậc nhất trong đó, là Triệu Quân.
Mấy người vốn đang hùng hổ vọt vào, nhìn thấy phần lưng ông ta, trong nháy mắt không khí ngưng kết, Ngu Thái nhìn thấy hoảng sợ không thể miêu tả được trên mặt bọn họ.
"Đó...đó là cái gì?" Một Giáo úy của Trung úy quân chỉ vào lưng Ngu thái.
Bọn họ thấy rõ ràng, đó là một cái mặt người, mặt mũi tuy mơ hồ, nhưng có chút quen thuộc, giờ phút này đang lấy mụn mủ làm đường nét, khắc hoạ vào trong thịt Ngu Thái. Hai giọt huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt của mặt người kia, khủng bố dị thường, phảng phất như oan hồn bò từ địa ngục, ra lấy mạng kẻ thù.
"Nhọt mặt quỷ!"
"Vương Tư Mã!"
Hầu như cùng lúc, hai thanh âm vang lên.
Nhọt mặt quỷ, thứ này, không ít người đã nghe qua. Nghe nói người đại gian đại ác, trên người tích lũy quá nhiều oán khí người chết sẽ làm toàn thân hắn thối rữa, thậm chí kết ra vết loét hình mặt người.
Mà vết loét hình mặt người trên lưng Ngu Thái, nghiễm nhiên đúng là Vương Đại Tư Mã Vương Ôn của tiền triều!
"Thì ra là thế......" Lưu Dục lẩm bẩm, một bài phiên thiết thơ, một cái nhọt mặt quỷ, một cái bố cục đầu thất đơn giản, cũng đã đủ lấy đi toàn bộ những gì Ngu Thái có được hôm nay.
Tác giả có lời muốn nói: Đọc hiểu không?Lời editor: không hiểu, thỉnh quý tác giả minh kỳ!...cái mụn mặt quỷ này có vẻ là thứ được ưa thích trong mấy câu chuyện về mấy tên xấu xa, từ vài cases trong bộ bác sĩ Kizuto của đại thần Tezuka, đến nỗi ám ảnh của Thái tử Tạ Liên...quá đáng sợ rồi! À ai biết bác sĩ mặt thẹo Kizuto thì khi nào có dịp chúng ta gặp nhau chống gậy đi dạo công viên ôn chuyện nghe? Mụn mặt quỷ thì nghe nói thôi chớ còn quỷ mặt mụn thì thấy quài luôn...dậy thì là một tội, rối loạn hormone cũng là một tội đó ô ô