Trường Lưu vương rất có phong độ mà vớt người bị ngã vào bể tắm ra, có điều không biết là người được vớt quá nặng, hay là bản thân hắn quá mức suy nhược, mà cả hắn cũng bị Tống Dật đang giãy giụa túm xuống, một lúc lâu sau mới gian nan mà ngoi lên khỏi mặt nước.
Đúng, tuyệt đối là gian nan, bởi vì Tống Dật cảm giác được cái tay Trường Lưu vương vớt nàng đang run rẩy, vòng tay đơn bạc mà tốt đẹp của hắn đã rất căng thẳng mà cũng không kéo được nàng ra khỏi mặt nước, cũng may tay chân nàng lanh lẹ câu lên cổ hắn, mới không để bản thân bị nước tắm thơm nồng nàn sặc chết, nhưng động tác câu cổ người ta này lại làm hắn không ngẩng lên được, nên cũng bị sặc nước hai lần. Đương nhiên, chuyện không chút hài hòa tốt đẹp như vậy, hai người cơ hồ đồng thời đạt thành nhận thức chung mà hoàn toàn bỏ qua.
Cho nên, chờ đến khi ngoi lên khỏi mặt nước, một người vẫn như kiều hoa bích nguyệt, một người khác vẫn đen thùi lùi nhìn không ra một tia dị thường.
Nhìn đóa phù dung xuất thủy mỹ diễm kiều nộn này, Tống Dật có chút tự trách, "Ta sẽ chú ý khống chế thể trọng."
Trường Lưu vương lại nhìn khuôn mặt cùng móng vuốt đen như mực của nàng, tấm tắc bảo lạ, "Cái này vậy mà rửa không sạch."
Tống Dật vẫn treo trên ngực người ta, nghiêm trang đáp: "Cần phải dùng nước thuốc đặc thù mới được."
Đây chỗ nào là quan hệ giữa hái hoa tặc cùng kiều hoa, rõ ràng là một đôi bích nhân, nhìn nhau rất vừa mắt, lại không biết như thế nào biểu đạt, không khí có vẻ có chút nghiêm túc kỳ cục mà thôi.
Tào Mạt bị kí©h thí©ɧ đến trái tim đều không tốt, nhưng quay đầu nhìn điện hạ nhà hắn, mặt không gợn sóng, cả cảm xúc cũng không dư thừa, chân chính có khí phách mặt không đổi sắc như băng trên đỉnh Thái Sơn.
"Lần này đánh cuộc ta thua, Dự Vương có thể mang Lý Tâm Lam đi."
Tống Dật: "......"
Trường Lưu vương tốt tính giải thích: "Dự Vương nói Lý Tâm Lam cùng án mạng của Ngô gia có quan hệ, thân là Nhị vương tam khác, cứ để hắn mang người đi như vậy, dư nghiệt tiền triều ta đây cũng cảm thấy thật mất mặt, cho nên, chúng ta đánh một cái cuộc. Dự Vương nói hôm nay tất nhiên sẽ có hái hoa tặc tới tập kích ta, chỉ cần hắn bắt được tên hái hoa tặc này, hắn muốn mang bất cứ thứ gì từ Thấm Viên đi đều có thể."
Tống Dật: "...... Ta không phải hái hoa tặc."
"Phải hay không cũng không do ngươi định đoạt." Lưu Dục đi tới, vươn móng vuốt to, xách quần áo Tống Dật lên, xách ra khỏi bể tắm như xách một con chó con bị rơi xuống nước, nhìn nước chảy lộp độp, còn thuận tay mà rảy rảy vài cái.
Tống Dật: "......"
Đoàn người ra viện, bên kia Lý Tâm Lam cũng bị Triệu Trọng Dương áp giải đến, Triệu Trọng Dương nhìn thấy chân thân của hái hoa tặc, đầy mặt không thể tưởng tượng.
"Thật sự là Tống cô nương?"
Tào Mạt đã sớm khϊếp sợ xong rồi, giờ phút này hắn đang tự hỏi một vấn đề khác: "Ngươi nói, tay điện hạ không mỏi sao?"
"Mỏi tay?" Triệu Trọng Dương nhìn bộ dáng Lưu Dục xách Tống Dật, đánh giá vóc người Tống Dật một chút, nếu chỉ là cỡ này, không đến mức mỏi tay, không khỏi cười nói: "Ngươi quá coi thường điện hạ uy mãnh." Đừng nhìn dáng người hắn cao dài, nhìn không cường tráng thô thiển như vũ phu bình thường, nhưng cởϊ qυầи áo ra, thân hình kia cơ bắp rắn chắc cân xứng, là lực cùng mỹ dung hợp hoàn mỹ. Đừng nói một cái Tống Dật, lại thêm một cái nữa tùy tiện nâng trong tay chơi cũng không thành vấn đề.
Tào Mạt lãnh u u mà nhìn thoáng qua đồng liêu của mình, cho dù thật sự là xách một con chó con, cũng không cần thiết cứ xách mãi như vậy đi? Chẳng lẽ cảm xúc rất tốt? Hay là sợ vừa buông tay thì nàng chạy mất.
Thân phận cũng đã bại lộ, có thể chạy đi đâu?
Triệu Trọng Dương áp giải Lý Tâm Lam đến trước mặt Lưu Dục báo cáo kết quả công tác, giờ phút này Lý Tâm Lam đã tỉnh dậy từ trong mê hương của Tống Dật, nhìn tình huống trước mắt, khẩu khí nghẹn thật lâu trong cổ họng kia rốt cuộc tiết ra.
"Quả nhiên, vẫn là chờ đến ngày này......"