- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 128
Mỹ Nhân Phổ
Chương 128
Lưu Dục thật cẩn thận mà vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tống Dật, Tống Dật mờ mịt quay đầu nhìn hắn, "Ta không có say."
"Ừm, ngươi không có say, ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ này, không được lộn xộn, biết không?"
Tống Dật ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lưu Dục nhanh chóng quan sát những người còn lại, Tự Cừ Mục, Thác Bạt Hồn cùng với Bạt Bạt Cẩm Li tuy rằng cũng có xu thế chếch choáng, nhưng thoạt nhìn còn chưa tới mức mê mang, hai người Thái tể Đỗ Ban, Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh lại bất đồng, thoạt nhìn là say, nhưng từ góc nhìn của hắn thấy ánh mắt bọn họ lại lộ ra vẻ quỷ dị. Xác thật thanh tỉnh đại khái chỉ có Thái Tử Lệ cùng Hạ Lâu Gia.
Bất quá chưa được bao lâu, ngay cả Lưu Dục cũng cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, hắn hung hăng mà ngắt một cái vào đùi mình, để cơn đau xua đuổi đi cảm giác mơ màng này.
Hắn cũng không xác định trí huyễn dược rốt cuộc sẽ có công hiệu gì, nhưng khẳng định là không muốn mạng người.
Hạ Lâu Gia đã nhìn ra nơi nơi cổ quái, đến bên cạnh Thái Tử Lệ thấp giọng nói gì đó, Thái Tử Lệ cũng thấp giọng trả lời: "Không vội, dược hiệu này phát tác sớm hơn nhiều so với dự tính, chờ quan sát một lát lại nói."
"Vạn nhất dược hiệu mất đi thì làm sao bây giờ?"
"Bên kia đã bảo đảm, dược hiệu chỉ có phát tác từng chút một, mặc dù tan cũng là chậm rãi tan, để tránh chọc phải hiềm nghi, chúng ta chỉ cần một chút thời gian mà thôi, không đáng ngại."
Hạ Lâu Gia nhìn lướt qua bốn phía, một đám đều phản ứng như là say rượu, lại không nghiêm trọng lắm, mặc dù khả nghi, chắc cũng không hoài nghi đến trên đầu bọn họ đi.
Thái Tử Lệ nắm chén rượu, thản nhiên bình tĩnh mà nhấp, ước chừng một khắc sau, cảm thấy những người này đã thấm dược không sai biệt lắm, mới vén áo đứng dậy, thong thả ung dung đi đến ngự tiền, chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần mới vừa rồi được bẩm báo, nói Phật Li đệ đệ hồi cung dự hôn lễ của A Diên, hiện giờ người ở ngay ngoài cửa cung, thỉnh cầu diện thánh. Phật Li đệ đệ tuy có sai là vì một nam nhân đi ám sát Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, nhưng niệm tình là hắn còn nhớ tình huynh muội, phụ hoàng tha thứ cho hắn lần này đi."
Hôm nay là ngày đại hỉ của Võ Uy công chúa, Ngụy Đế đại khái đã trúng dược, đích xác là dễ dàng bị mê hoặc, xua xua tay nói: "Đã có ngươi cầu tình, liền tuyên hắn vào cung kiến giá."
"Phật Li" vừa xuất hiện, Lưu Dục liền hiểu vì sao mà Thái Tử Lệ kiểu gì cũng phải dùng đến trí huyễn dược. Cũng không biết có phải bởi vì ngũ quan của Sở Lưu Vân quá mức đặc biệt, thuật dịch dung căn bản không đạt được mục đích là ngụy trang thành hắn, về mặt ngũ quan luôn cho người ta cảm giác rất gượng ép. Nếu ai chưa thấy qua bản thân Phật Li, sẽ không cảm thấy gì, nhưng người nào đã gặp qua hắn, chỉ cần nhìn gần một cái, liền biết người này là giả trang.
Nhưng dưới tác dụng của trí huyễn dược, ở đây thế nhưng không ai hoài nghi thân phận của hắn, Thác Bạt Hồn thậm chí còn cảm khái: "Hắn vậy mà thật sự dám đơn thương độc mã trở về, chậc chậc."
Bạt Bạt Cẩm Li nói: "Đây là một cơ hội tốt để quay về hoàng thất. Nói không chừng Hoàng Thượng sẽ thật sự tha thứ cho hắn."
"Hắn không đẹp bằng ngươi......" Bên người đột nhiên vang lên thanh âm nho nhỏ. Lưu Dục quay đầu lại, chỉ thấy Tống Dật đang ngây ngốc mà ngồi ở bên cạnh, ngẩng cái cằm tinh xảo lên nhìn hắn, như đang so sánh dung mạo giữa hai người bọn họ, lại như đang trấn an cảm xúc của Lưu Dục.
Từ khi nào, cứ nhìn đến dung mạo kia của Sở Lưu Vân, cùng với quan hệ mập mờ giữa hắn và Tống Dật, Lưu Dục vẫn rất để ý, có lẽ là để ý còn nhiều hơn là chính hắn ý thức được. Giờ phút này nghe thấy lời này, chẳng khác gì một lần thông báo chân tình, bụng dưới Lưu Dục lại co giật, hắn lại hung hăng véo đùi mình một phen. Tiểu yêu tinh này, trở về kiểu gì hắn cũng phải đem nàm làm đến bất động!
"Phật Li" đi đến ngự tiền, dập đầu thật mạnh, tự mình dâng một bức tranh cho Ngụy Đế, còn dùng đầu gối để đi tới dưới long ỷ, nói muốn tự tay mở ra cho Ngụy Đế xem.
Tình cảnh này có chút quen mắt, Lưu Dục nghĩ thầm Thái Tử Lệ sẽ không chơi cái gì mà cháy nhà ra mặt chuột thiếu óc sáng tạo như vậy đi? Thủ pháp thấp kém như vậy, Ngụy Đế sẽ mắc mưu sao?
Kết quả, hắn đã đánh giá cao Thái Tử Lệ, tên kia thật đúng là chơi chiêu đó, Lưu Dục cũng xem nhẹ sức ảnh hưởng của loại trí huyễn dược này lên sức phán đoán của con người, bức tranh mở ra, chủy thủ sáng lóe phóng ra, đâm thẳng vào ngực Ngụy Đế, máu tươi 'phụt' một tiếng bắn ra.
Gương mặt tuấn mỹ của "Phật Li" bị máu bắn lên càng thêm khó nhận diện, Ngụy Đế ngã vào trong vũng máu, run rẩy vài cái, nhất thời thế nhưng không phát ra tiếng. Thái Tử Lệ còn nắm chén rượu hớp nhẹ hai ngụm, rồi mới không nhanh không chậm tiến lên, hô lớn một tiếng, "Cấm vệ quân ở đâu? Thác Bạt Phật Li ám sát Hoàng Thượng, còn không kéo ra ngoài chém! Đem Thái tể Đỗ Ban bắt lại......"
Thái Tử Lệ hạ mệnh lệnh liên tiếp, người đang ngồi "tỉnh rượu" hơn phân nửa.
Rõ ràng là mọi chuyện phát sinh ngay trước mắt bọn họ, bọn họ lại không biết là nó phát sinh như thế nào, giờ phút này đều có chút ngốc. Cấm vệ quân đi vào lập tức khống chế cục diện, trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ, Võ Uy công chúa sợ tới mức hoa dung thất sắc, sau một lúc lâu vẫn không phun được một chữ.
Thái Tử Lệ đột nhiên chuyển hướng Sấu Ngọc Trai, Lưu Dục cơ hồ theo bản năng mà đem Tống Dật mang lên người.
"Sấu Ngọc Trai, yêu ngôn hoặc chúng, âm thầm cấu kết với Thái tể Đỗ Ban, mấy lần muốn làm hại bổn Thái Tử, cùng nhau giải xuống chờ xử lý!"
Tất cả mọi người ý thức được, Thái Tử muốn mượn việc này quét sạch đối thủ. Có thể áp chế hắn chỉ có Ngụy Đế, Ngụy Đế không còn, hắn thân là trữ quân một quốc gia, đương nhiên có quyền ra lệnh.
Thẳng đến giờ phút này, mọi người mới coi là hiểu ra đại khái, Thái Tử Lệ ở trong cung có bao nhiêu vây cánh, giờ phút này, ngay cả thị vệ tâm phúc bên người Ngụy Đế cũng đều chờ đợi hắn sai khiến, rõ ràng Thái Tử phủ của hắn là xây ở ngoài cung.
Lưu Dục vận sức đẩy ra thị vệ, bế Tống Dật lên. Ánh mắt Thái Tử Lệ tối sầm lại, hắn còn đang lo tìm không thấy cớ để đem ba người của Sấu Ngọc Trai tru sát tại chỗ đâu!
"Phàm là có người phản kháng, gϊếŧ không tha!"
"Chậm đã!" Mộ Khôi hậu tri hậu giác mà tỉnh táo lại, che ở trước Lưu Dục cùng Tống Dật, "Thái Tử điện hạ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không? Sấu Ngọc Trai tuyệt đối sẽ không can thiệp triều chính! Sao có thể cấu kết người khác gϊếŧ hại Ngụy Đế?"
Thái Tử Lệ giật nhẹ khóe miệng, đây là Thổ Cốc Hồn vương, hắn tất nhiên sẽ không mất lễ nghĩa, "Tây Tần Vương mới tới Bình Thành, đại khái không biết Sấu Ngọc Trai đã làm cái gì. Bổn Thái Tử tất nhiên là sẽ cho bọn hắn một lời giải thích danh chính ngôn thuận! Làm Tây Tần Vương gặp phải loại chuyện này, thật sự xin lỗi! Người tới! Mau hộ tống Tây Tần Vương về khách điếm!"
Thái Tử Lệ căn bản không cho phép Mộ Khôi có dị nghị. Hai nước bang giao là chuyện lớn hạng nhất, Mộ Khôi đương nhiên sẽ không xằng bậy. Hắn nhìn về phía Lưu Dục, Lưu Dục gật đầu với hắn, lúc này hắn mới chắp tay nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!"
Thái Tử Lệ thuận đường cũng đem sứ đoàn các bang quốc khác tiễn đi sạch sẽ. Toàn bộ Tuyên Hoà điện đột nhiên nhân tâm hoảng sợ, ngoại trừ những người bị tiễn đi, những người khác căn bản không dám lỗ mãng.
Không còn ai chướng mắt, Thái Tử Lệ hừ lạnh nói: "Còn chờ gì nữa? Đem bọn họ bắt hết lại!"
Thị vệ tuân lệnh, rút kiếm muốn đâm tới bọn họ, trên xà ngang đột nhiên có hai bóng người nhảy xuống, một người trong đó, một kiếm chém xuống, trực tiếp cắt đứt cổ tay ngự tiền thị vệ, không cần phải nói, người này đúng là Tiết Đào, mà Kiều Tam cũng không cam lòng yếu thế, cũng bổ ra đám thị vệ đang xúm tới.
Có phản kháng chỉ có Sấu Ngọc Trai bên này, trong lúc nhất thời, tất cả thị vệ và cấm vệ quân đều tập trung lại đây, bao kín lấy bọn họ, nhưng Tiết Đào cùng Kiều Tam sao người bình thường có thể đối phó, không cần bao lâu, trên mặt đất liền nằm sáu bàn tay, làm những người khác kinh sợ do dự không dám tiến lên.
Đám người Thác Bạt Hồn cùng Bạt Bạt Cẩm Li muốn nhìn đến cùng, lại bị ngăn cản bên ngoài tường người. Bạt Bạt Cẩm Li trước giờ còn chưa gặp phải loại đãi ngộ như vậy, trên người tuy không có binh khí, nhưng đánh tay không cũng không tệ. Lư Hách giữ chặt hắn, lắc lắc đầu, "Họa Cốt tiên sinh có thể đặt mình vào trong hiểm địa sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi!"
Lư Hách rất nhàn hạ thoải mái mà ngồi trở lại chỗ của mình, chuẩn bị nhìn xem xuất diễn lần này Sấu Ngọc Trai sẽ xướng như thế nào.
Đầu kia, Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh cả mông cũng chưa dịch một chút, nhàn nhã mà phe phẩy cây quạt. Lại quay đầu lại nhìn các huân quý thế gia khác, Trịnh Ngọc thế nhưng còn đang cắn hạt dưa, Vương Lâm thì đang chạm cốc rượu với Thôi Duy, trạng thái bình tĩnh như vậy, đối lập với đại điện đang loạn thành một đoàn, hai chữ 'quỷ dị' sao đủ để hình dung?
Bạt Bạt Cẩm Li có chút nhìn không nổi, "Hoàng Thượng bị đâm các ngươi không thấy sao?"
Ngược lại là Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh nói một câu, "Các ngươi muốn thì có thể đi nhìn thử xem."
Thác Bạt Hồn và Bạt Bạt Cẩm Li cùng nhìn về phía long ỷ, ngự tiền thị vệ đang dựng lên tường người kiên cố xung quanh Ngụy Đế đang trọng thương, hai người thoáng nhìn nhau, cùng nhau tiến lên, "Để chúng ta qua đi!"
Thị vệ bất động, chỉ nghe thủ lĩnh thị vệ nói: "Hoàng Thượng trọng thương, ngự y đang tới, ai cũng không thể lộn xộn!"
Thái độ này rõ ràng rất khả nghi. Hai người lúc này mới ý thức được, người chân chính muốn hành thích vua chưa chắc đã là Phật Li. Lại thấy toàn bộ cấm vệ và thị vệ đã coi Thái Tử Lệ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có ngu nữa cũng nên hiểu ra.
Nhưng mà, vấn đề liền nằm ở chỗ, ám sát Ngụy Đế chính là Thác Bạt Phật Li, cần vương hộ giá chính là Thái Tử Lệ, bọn họ ngay cả lý do mạnh mẽ để tiến lên bảo hộ Ngụy Đế cũng không có.
Mà thị vệ trưởng càng quá đáng, trắn trợn nói: "Phàm là thế gia huân quý từng cùng Sấu Ngọc Trai có tiếp xúc thân mật, đều không được tới gần. Nói không chừng, trong các ngươi còn có phản thần có âm mưu hành thích vua!"
Cái mũ này chụp cao đến không thể cao hơn được nữa. Thác Bạt Hồn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người đang lù lù bất động kia, tức khắc hiểu ra.
Giờ phút này, trừ phi bọn họ có thể lập tức điều động quân đội tiến cung, nếu không, cục diện trước mắt chỉ có thể tùy ý Thác Bạt Lệ bài bố.
Cục diện rốt cuộc là như thế nào mà trở nên đáng sợ như vậy?
Thác Bạt Lệ đã bố cục bao lâu mới đạt tới trình độ trước mắt này?
Ngay cả ngự tiền thị vệ cũng đều nghe hắn sai phái, vậy thị vệ trong cung của Phật Li kia, chắc cũng là nghe lệnh hắn đi?
Toàn bộ sự thật đều đã rất rõ ràng, Thác Bạt Hồn lại phát hiện, bọn họ thế nhưng không thể bắt được một chút nhược điểm xác thật nào của Thác Bạt Lệ, mặc dù hắn hôm nay đã hành thích vua!
Trong nháy mắt kia, hai cái hảo cơ hữu tim đều lạnh.
"Các ngươi đã quên, người của Sấu Ngọc Trai còn ở đây." Trịnh Ngọc quăng cho hai người cái xem thường, "Lấy trí thông minh của Họa Cốt tiên sinh và Tống tiên sinh, có thể bị người uy hϊếp như vậy?"
Thác Bạt Hồn cùng Bạt Bạt Cẩm Li yên lặng ngồi trở lại chỗ của mình, tục ngữ nói quan tâm sẽ bị loạn, giờ này khắc này, đại khái chỉ có thể "thờ ơ lạnh nhạt".
Bên kia, thị vệ không dám đến gần đám người Lưu Dục, Thái Tử Lệ bước ra trước, cười lạnh nói: "Bên trong hoàng thành này, có mười vạn cấm quân, chỉ vài người các ngươi có thể thoát được sao? Thúc thủ chịu trói, nói không chừng bổn Thái Tử tâm tình tốt, sẽ cho các ngươi toàn thây!"
"Hắn có phải là đang uy hϊếp chúng ta hay không?" Tống Dật giờ phút này còn mơ mơ màng màng, nàng cơ hồ theo bản năng lộ ra biểu tình tủm tỉm quen thuộc khi đối mặt đối thủ, bởi vì còn mơ màng, biểu tình này xuyên thấu qua mặt nạ thoạt nhìn khá tùy tiện, thập phần thiếu tôn trọng thế cục căng thẳng trước mắt.
Ánh mắt Thái Tử Lệ tối sầm lại, phảng phất như là đã chịu khuất nhục to lớn, trong mắt lóe ra một tia hồng quang.
Lưu Dục theo bản năng mà ấn người vào lòng, làm mặt nàng dán vào ngực mình, tránh cho nàng đốt lửa khắp nơi, "Ngoan, ngươi nên ngủ đi."
Quay đầu lại hỏi Thái Tử Lệ, "Thái Tử điện hạ muốn gϊếŧ chúng ta cũng phải có một cái lý do."
"Lý do? Còn phải hỏi sao? Phật Li cùng Sấu Ngọc Trai có quan hệ mật thiết, đây là sự thật. Khi Phật Li còn ở nam địa, đã từng vào Phong Vân bảng của các ngươi. Hắn vừa về nước, Sấu Ngọc Trai cũng lập tức dời đến Bình Thành bắc địa, đây chẳng lẽ là trùng hợp?"
"Vả lại, các ngươi ở Bình Thành quấy mưa quấy gió chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho Phật Li soán vị hay sao? Huống chi, các ngươi đã lén lúc gặp mặt Thái tể Đỗ Ban nhiều lần, đây là chuyện mọi người đều biết. Phật Li hành thích vua, các ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm!"
Nghe xong những lời này, Lưu Dục vậy mà lại gật gật đầu.
"Như thế nào? Nhận tội?" Thái Tử Lệ có chút bất ngờ, nhưng càng đắc ý, Sấu Ngọc Trai khó chơi đến thế mà cũng đã nhận tội, cho hắn cảm giác thành tựu không gì sánh được.
"Thái Tử điện hạ xác định mới vừa hành thích vua chính là Phật Li điện hạ?"
"Đương nhiên, mọi người đều tận mắt nhìn thấy! Đó còn có thể là giả?"
Lưu Dục gật gật đầu, "Vậy Thái Tử điện hạ có xác định là Hoàng Thượng thật sự bị đâm bị thương?"
Thái Tử Lệ cũng không quay đầu lại, chỉ dương tay chỉ chỉ lên long ỷ bên kia, "Máu đều đã chảy tới dưới bậc thềm, chẳng lẽ còn có giả?"
Lưu Dục lại gật gật đầu, bộ dáng vẫn bình tĩnh như cũ.
"Họa Cốt tiên sinh có còn lời gì muốn nói?"
"Ặc, kỳ thật, ta chỉ là cảm thấy hôm nay bộ dạng Phật Li điện hạ có chút xấu, dáng người cũng có chút béo, vốn cho rằng hắn ở bên ngoài màn trời chiếu đất sẽ càng gầy mòn. Ngụy Đế chinh chiến bát phương, võ công cái thế, hôm nay bị ám sát hình như cũng có chút quá dễ dàng, mà máu này, hình như cũng chảy đến có chút quá thoải mái."
Toàn bộ đại điện kim rơi cũng có thể nghe, chỉ có những lời này vẫn sâu kín quanh quẩn.
Cẩm Li đột nhiên không hiểu, "Hắn có ý tứ gì?"
Thác Bạt Hồn ra vẻ suy ngẫm, Họa Cốt tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ chỉ ra mấy điểm này.
Điểm thứ nhất nói có người giả trang Phật Li, hắn có thể lý giải, mấy câu sau nói về Ngụy Đế là ý gì?
Chẳng lẽ......
Cũng không thể đi?
Ngụy Đế thương yêu Thái Tử nhất, từ vụ án trước đó cũng nhìn ra được, ông ta thậm chí còn có tâm dùng Phật Li làm công cụ tới thí luyện xem Thái Tử có quyết đoán và mưu lược của vua một nước hay không. Cho nên, ngay cả khi Phật Li bị hãm hại cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, để chính Thái Tử Lệ từ giữa vận tác, thậm chí bao gồm cả việc diệt trừ Đỗ Ban nhất tộc, không có đạo lý ông ta sẽ đột nhiên chuyển hướng qua Phật Li, lừa gạt Thái Tử Lệ đúng không?
"Có lẽ, chúng ta là thật sự không cần lo lắng......" so với phỏng đoán của chính mình, Thác Bạt Hồn càng tin tưởng phán đoán của Họa Cốt tiên sinh, cũng không biết có phải quen bị ngược, đã sinh ra lòng tin biếи ŧɦái hay không nữa.
Quả nhiên, Lưu Dục chưa dứt lời, 'Phật Li' bị đưa ra ngoài chém đầu kia lại vừa bị cướp đi, mà người cướp hắn đúng là Thác Bạt Phật Li chân chính.
Phật Li cũng không phải đơn thương độc mã đến một mình, đồng hành cùng hắn chính là Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, gia hỏa trong truyền thuyết là bị Phật Li ám sát làm cho Khâu Mục Lâm thị cùng Đỗ gia nội chiến kia, giờ phút này đang không chút sứt mẻ mà xách theo đao, cùng Phật Li bước từng bước một đi đến gần Tuyên Hoà điện.
"Các ngươi nhận không ra Phật Li điện hạ chân chính, chẳng lẽ cả Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung ta cũng không nhận ra? Hay là nói, có người đang mưu triều soán vị, cấm vệ quân đã bắt đầu tru sát công thần?"
Cấm vệ quân đều là nghe hiệu lệnh từ cấp trên, rất nhiều người đại khái cũng chưa rõ ràng trạng huống trước mắt, bị Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung hù một câu, nháy mắt xì hơi, một đống người ngoan ngoãn tránh đường.
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung liếc mắt nhìn Thác Bạt Phật Li một cái, "Ngươi đi đằng sau ta! Có mấy đứa ngu xuẩn phạm vào chuyện hồ đồ, để ta tới khai đạo!" Dứt lời một tay xách đao, một tay xách tên 'Phật Li' giả đã bị trói gô kia, bước lên bậc thềm Tuyên Hoà điện.
Nhưng hắn chân trước mới vừa bước vào đại điện, một mũi tên đã bay vèo ra, trúng ngay cổ họng 'Phật Li' giả, ngay tức khắc, nhân chứng duy nhất này khí tuyệt bỏ mình.
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung tùy tay ném thi thể ra, tầm mắt liền quét đến Hạ Lâu Gia, vị kia ngẩng cao đầu, đang không nhanh không chậm mà buông cái tay mới vừa hành hung xuống, không chút e ngại, căn bản không sợ người khác thấy. Mà trong tay áo kia của hắn đúng là có giấu một cây tụ tiễn, nhỏ và mỏng, gϊếŧ người lại sạch sẽ lưu loát.
Nghĩ chắc Diêu Quỳnh là chết vào loại tụ tiễn này đi?
"Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, ngươi thế nhưng cùng loạn thần tặc tử quậy với nhau! Loại hành vi này của ngươi chính là sẽ liên lụy đến tộc Khâu Mục Lâm!" Thái Tử Lệ di chuyển tới bên này, nhìn thấy hai người còn sống này, đây thật đúng là ứng với câu nói của người Hán kia: Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Hai người kia trở về, vừa lúc cùng nhau giải quyết, cũng miễn cho hắn có nỗi lo về sau.
Chẳng qua, đối với Phật Li, thì cần phải gϊếŧ tuyệt, nhưng đối với Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, có lẽ còn có thể mượn sức một phen, dù sao đây cũng là huân quý thế gia, có công thành lập Đại Ngụy, hơn nữa ăn sâu bén rễ, có bộ tộc của riêng mình, có thể mượn sức đương nhiên là nên tận lực mượn sức.
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung còn sống làm hắn sợ hãi là không sai, nhưng hiện giờ đại cục đã định, hoàng đế đã chết, trữ quân là hắn lên kế vị là tất nhiên, huống chi giờ phút này toàn bộ hoàng thành đều nằm trong khống chế của hắn, về công về tư, mấy huân quý thế gia này đều nên lựa chọn quy thuận hắn.
Làm hoàng đế, có mấy người là có được ngôi vị danh chính ngôn thuận? Chỉ cần ngồi trên ngôi vị hoàng đế, là có thể bóp méo lịch sử.
Cho dù giờ phút này tất cả mọi người hoài nghi là âm mưu quỷ kế của hắn, nhưng ám sát Ngụy Đế chính là "Phật Li", không có quan hệ gì tới hắn, cái bậc thang này cũng đủ cho mấy huân quý thế gia đó leo xuống, bọn họ nên biết điều mà tiếp thu sự thật này.
"Phật Li điện hạ không phải là loạn thần tặc tử, người ám sát Hoàng Thượng cũng là người cố ý giả trang thành hắn!" Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung theo lý mà cố gắng.
Thái Tử Lệ cũng không sợ, "Không phải là hắn thì còn có thể là ai? Ngươi có chứng cứ chứng minh người này không phải hắn sai sử?"
Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung còn định nói gì đó, Phật Li đè lại bờ vai của hắn, rồi tiến lên, "Ta không có chứng cứ có thể chứng minh mình trong sạch, nhưng lại có phương pháp chứng minh ngươi bụng dạ khó lường!"
"Còn dám yêu ngôn hoặc chúng! Bắt lấy cho ta!"
Thị vệ tiến lên, Thác Bạt Phật Li vén tà áo quỳ xuống, hành động này làm thị vệ hơi do dự, sôi nổi dừng lại. Phật Li hướng về phía long ỷ trên kia bẩm báo: "Phụ hoàng, hài nhi có oan! Phải đích thân cáo trạng với ngài!"
Thái Tử Lệ cười lạnh nói: "Phụ hoàng bị ngươi phái người đâm trọng thương, bất tỉnh nhân sự, ngươi muốn bẩm cái gì? Ngươi còn có thể bẩm cái gì?"
Thác Bạt Phật Li lại giống như không nghe thấy lời hắn nói, dập đầu một cái ngay tại chỗ, nói: "Phụ hoàng, hài nhi oan uổng!"
Không coi ai ra gì như thế, đã hoàn toàn chọc giận Thác Bạt lệ, "Kéo xuống cho ta!"
"Chậm đã! Trẫm còn sống, còn không tới phiên ngươi tới ra lệnh!" Một thanh âm uy nghiêm từ trên long ỷ truyền tới, tất cả mọi người kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Ngụy Đế ngồi dậy từ giữa vũng máu, phủi phủi mấy vết bẩn chưa sạch trên người, Võ Uy công chúa cùng Tự Cừ Mục vội vàng dìu ông ta đứng dậy, ông ta lại vung tay lên, đẩy lui hai người ra.
Mấy ngự tiền thị vệ đứng hàng trước sợ tới mức tất cả đều thay đổi sắc mặt, bọn họ cũng không dám trực tiếp bổ thêm cho Ngụy Đế một đao.
Ngụy Đế chỉ nhàn nhạt mà quét mắt nhìn bọn họ một cái, những người này run rẩy không ngừng, dù chuyện gì bọn họ cũng chưa làm, chỉ là nghe hiệu lệnh của Thái Tử là canh chừng "thi thể" hoàng đế, nhưng nếu nói bọn họ không biết Thái Tử Lệ muốn làm gì, thì tuyệt đối không có chút sức thuyết phục nào.
"Cẩm Li!" Ngụy Đế chưa lập tức xử lý chuyện Thái Tử Lệ cùng với Phật Li, mà gọi Bạt Bạt Cẩm Li đến, lấy một khối binh phù trong ngực ra ném cho hắn, người quen thuộc vừa nhìn liền biết, đây là binh phù điều động cấm vệ quân, "Ngươi biết nên làm như thế nào, đi xuống đi."
Cẩm Li nhìn thấy vết máu chảy xuôi đến dưới thềm kia, đầu óc có chút ngốc, sự tình thật sự cứ như vậy mà nghịch chuyển?
Quá con mẹ nó huyền huyễn!
Hắn lại lần nữa bị người coi như khỉ mà chơi đùa.
Khi đi ra ngoài, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Lưu Dục, còn có Tống Dật tựa hồ đã ngủ say trong ngực Lưu Dục, hắn thậm chí nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ thơm ngọt của nàng —— tên hỗn đản này ngay trong tình hình như vậy, rốt cuộc làm sao vẫn có thể ngủ được?
Binh phù Cấm vệ quân?
Thái Tử Lệ lưng phát lạnh, thứ này chẳng lẽkhông nên ở trong tay thủ lĩnh Cấm vệ quân sao? Rõ ràng sáng sớm hôm nay hắncòn sai người kia xác nhận qua. Chẳng lẽ...phụ hoàng đã sớm có phòng bị?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 128