- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 118
Mỹ Nhân Phổ
Chương 118
Tống Dật dùng hai ngày để chỉnh sửa một phần truyện ký nhân vật, tuy rằng chưa hoàn toàn tiêu trừ hết toàn bộ vết bẩn trên người Vương Tán, nhưng lại đem ông ta khắc hoạ thành một thần tử thâm minh đại nghĩa, trung nghĩa không thể lưỡng toàn, quả thực có thể dùng vui buồn lẫn lộn để hình dung nửa đời trước của ông ta.
Ngày thứ ba nàng tự mình đem phần truyện ký này cho Vương Tán xem, nguyên bản tưởng che lại mười vạn lượng bạc để cho nó đẻ trứng, Vương Tán kích động đến độ chi ra một vạn lượng bạc, cũng hứa hẹn là chờ ông ta khôi phục danh dự, bước lên Phong Vân bảng, nhất định sẽ đem chín vạn lượng còn lại chi trả hoàn toàn.
Ngày thứ năm, nghe nói truyện ký của ông ta đã in ấn ra, ngay khi chờ người đi mua, Tống Dật cùng Tự Cừ Mục đi trên đường mua đồ ăn vặt, cả hai bất hạnh mất tích.
Võ Uy công chúa nhận được tin tức, lập tức đi một chuyến đến Đình úy phủ. Đáng tiếc Thác Bạt Hồn cũng không thể cho nàng ta tin tức xác thực. Võ Uy công chúa hồi cung, lặng im một lát, phân phó thị vệ tâm phúc: "Nhìn thẳng Thác Bạt Hồn." Nàng ta không tin, Thác Bạt Hồn thật sự hoàn toàn không biết gì cả.
"Công chúa vẫn là không bỏ được vị Mục hoàng tử kia sao?" Đại cung nữ cảm khái nói.
Võ Uy công chúa khinh miệt mà hừ một tiếng, "Thứ bản công chúa đã coi trọng, cho dù vứt bỏ không cần đến, cũng không phải để người khác có thể nhúng chàm."
Những lời này đại cung nữ nghe không hiểu.
Thái Tử Lệ cũng cùng ngày triệu kiến Thác Bạt Hồn, vừa lúc Phật Li nhận lời mời của hắn đến Thái Tử phủ làm khách. Thái Tử Lệ cùng Thác Bạt Hồn lén trò chuyện cố ý để Phật Li nghe được.
Thái Tử Lệ nói: "Vương Tán này, thế nhưng ngay cả Mục hoàng tử cũng dám bắt. Lần này nhất định không thể tha cho ông ta!"
"Tự Cừ Mục cùng Tống Dật rơi vào tay ông ta sợ là dữ nhiều lành ít, trước giờ ông ta chưa bao giờ để lại người sống."
"Đúng vậy, nhưng lần này Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung cũng bị liên lụy vào đó, sợ là khó làm. Tiểu công tử của Thanh Hà Thôi Thị chết sợ là không thoát khỏi quan hệ với hắn ta, Khâu Mục Lâm là công huân quý tộc, không nên bị bại lộ ra, việc này, liền đổ hết lên người Vương Tán, những ai khác biết chuyện, gϊếŧ chết không cần luận tội!" Thái Tử Lệ làm một động tác ra hiệu gϊếŧ sạch.
"Điện hạ ý tứ là cả Tự Cừ Mục cùng Tống Dật......"
"Tự Cừ Mục tuy rằng là hoàng tử Bắc Lương, nhưng ở Bắc Lương vô quyền vô thế, ngôi vị hoàng đế Bắc Lương, Tự Cừ Ma nhất định phải đoạt được, sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền? Còn về phần Tống Dật, bất quá là một họa sư dân gian mà thôi, càng không đáng nói đến. Nếu hắn tồn tại, còn đem việc này sáng tác thành truyện phát hành ra, khơi mào mâu thuẫn giữa thế gia Hán tộc và quý tộc Tiên Bi, vậy thì mất nhiều hơn được. Hy sinh một mình hắn, đổi lấy an bình cho Bắc Nguỵ, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Thác Bạt Hồn có chút lạnh lẽo, hắn biết Thái Tử Lệ không phải đang nói giỡn, người này là thật sự tính toán đem hai người kia gϊếŧ chết. Tòng quyền mưu đại cục, quyết định như vậy không gì đáng trách, nhưng hắn càng rõ ràng hơn, đằng sau sự lựa chọn này còn có một âm mưu lớn hơn, đó chính là Thác Bạt Phật Li giờ phút này đang nghe lén bên ngoài cửa sổ.
Ngày hôm trước, hắn nhìn thấy một tấm mặt nạ ở chỗ Thác Bạt Phật Li, một tấm mặt nạ của Tống Dật, hắn nhớ rõ, đó là lúc ở phủ Diêu Quỳnh, Tống Dật bị thương, bị Vương Ngọc Long tháo mặt nạ xuống, lúc đó nó rơi trên mặt đất, không ai để ý. Hắn đưa Lưu Dục và Tống Dật ra ngoài, đột nhiên nhớ ra, liền lộn trở nhặt giúp Tống Dật, không ngờ vừa lúc nhìn thấy Phật Li nhặt nó lên, cất vào trong tay áo, mà hành động đó không khéo cũng lọt vào mắt Thái Tử Lệ.
Phật Li nhìn bên ngoài thì không cùng Sấu Ngọc Trai hay Tống Dật có bất luận giao thoa gì, nhưng lại đem cái mặt nạ này cất thật cẩn thận, hắn đã từng vào 《 Kinh Hoa Lục 》 từng lên Phong Vân bảng, sợ là có chút giao tình với Sấu Ngọc Trai, mà có thể thấy được, giao tình này, chỉ sợ có liên quan đến Tống Dật.
Thái Tử Lệ cố ý thiết kế muốn đẩy Tống Dật vào chỗ chết, mục đích chắc là muốn dụ Phật Li đến biệt trang của Vương Tán. Thác Bạt Hồn có nguyên vẹn lý do để tin tưởng, Phật Li nếu thật sự xuất hiện ở nơi đó, Thái Tử Lệ liền có bản lĩnh làm cho hắn vạn kiếp bất phục.
Còn về phần Khâu Mục Lâm, đừng nhìn Thái Tử Lệ giờ phút này luôn miệng nói muốn giữ gìn danh dự cho đám quý tộc, hắn cũng sẽ không thật sự giúp Khâu Mục Lâm che giấu hành vi phạm tội. Ngược lại, hắn sẽ lợi dụng cơ hội này, đem Khâu Mục Lâm cùng với Phật Li một lưới bắt hết, hoàn toàn diệt trừ đối thủ và thế lực này. Không còn Thác Bạt Phật Li, xem Đỗ Ban còn có thể làm ra được cái gì nữa?
Còn có một điểm cũng làm Thác Bạt Hồn cảm thấy rất là bất an, khi hắn bẩm báo Tự Cừ Mục cũng bị bắt, hắn nhạy bén phát hiện khóe miệng của vị điện hạ này thoáng nhếch lên một chút, đó là một biểu tình muốn cười theo bản năng, lại bị hắn cố tình áp chế xuống.
Vị Thái Tử này cũng sẽ không nhân từ đến mức có hứng thú bài trừ dị kỷ cho một hoàng tử dị bang là Tự Cừ Ma, trên người Tự Cừ Mục chắc là có cất giấu bí mật gì đó, hắn bỗng dưng nhớ tới đồ uống rượu bằng gốm mà Diêu Quỳnh yêu thích đến không muốn buông tay kia, hay là......
Thác Bạt Hồn rời phủ Thái Tử, đi tìm Cẩm Li uống rượu, quả nhiên, Diêu Quỳnh cũng đang ở phủ Bạt Bạt, trong bữa tiệc Thác Bạt Hồn trong lúc vô tình nói, hắn không lộ ra tên Vương Tán, chỉ mơ hồ đề cập Thái Tử Lệ lo lắng việc này liên lụy tới gia tộc huân quý, có ý đồ gϊếŧ người diệt khẩu.
Từ trước đến nay bất cần đời Diêu Quỳnh thế nhưng làm rơi chén rượu trên mặt đất vỡ tan.
Một khắc kia, tim Thác Bạt Hồn lạnh đi, ra khỏi Bạt Bạt phủ, một lúc lâu sau không phục hồi lại tinh thần. Bất tri bất giác đi đến trước cửa Sấu Ngọc Trai, nhìn chằm chằm cổng lớn nhìn đến nửa ngày, chọc cho Lý Mật cũng theo hắn đứng nhìn chằm chằm cổng nửa ngày, thật lâu sau đó, mới sờ sờ cằm hỏi: "Đình úy đại nhân, bảng hiệu này của Sấu Ngọc Trai ta là có chỗ nào không đúng sao?"
Thác Bạt Hồn quay đầu nhìn qua, đôi mắt lúc này mới khôi phục vài phần thanh minh, "Họa Cốt tiên sinh có ở đây không?"
"Thật không khéo, hôm nay tiên sinh ra cửa, đại khái buổi tối mới trở về."
Thác Bạt Hồn bỗng nhẹ nhàng thở ra, có lẽ đây là ý trời, Bắc Nguỵ đấu tranh quyền lực, đích xác không cần thiết để cho một ngoại nhân can thiệp vào. Phật Li cùng Thái Tử Lệ, hắn không đứng về phía ai, nếu Phật Li ngay cả kỹ xảo thấp kém như vậy cũng không thể hiểu thấu đáo, thì hắn cũng không có khả năng bước xa trên con đường hoàng quyền.
Thác Bạt Hồn rời khỏi Sấu Ngọc Trai, không theo đúng ước định trước đó với Lưu Dục là nói cho hắn an bài và quyết định của Thái Tử Lệ, hắn chỉ âm thầm tăng số lượng nhân thủ, Thái Tử Lệ muốn gϊếŧ Tống Dật diệt khẩu, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không đáp ứng.
Tống Dật nhìn bể tắm mờ mịt hơi nước trước mặt, có chút ngốc, bốn tỳ nữ xinh đẹp, luân phiên dụ dỗ nàng xuống bể tắm tắm gội, bộ ngực sữa nâng cao, xuân tình nhộn nhạo, rõ ràng là cái ôn nhu hương.
Làm nàng phun máu nhất chính là giờ phút này ngay giữa suối nước nóng, đang có một mỹ nhân lõa toàn thân, duỗi ra tứ chi ở trong nước. Cơ bắp kia, đường cong kia, màu sắc làn da kia, chậc chậc, làm một giám mỹ sư có thâm niên, Tống Dật cảm thấy máu đang sôi trào.
Bên cạnh mỹ nhân cũng có bốn mỹ tì, hai ở trong nước, giúp hắn xoa vai bóp chân, hai ở trên bờ, vì hắn bưng trà rót nước.
Bốn gương mặt đào hoa kia miễn bàn là có bao nhiêu thẹn thùng, bốn đôi mắt cố ý vô tình quét lên người mỹ nhân, vẻ tham lam kia a, thật không thể ôn hòa hơn nam nhân háo sắc bao nhiêu.
Mỹ nhân thì lại vô cùng hưởng thụ mà ngước mắt liếc nàng, trong ánh mắt rõ ràng chứa đựng khıêυ khí©h.
Tống Dật dứt khoát quăng cho hắn một cái xem thường, Lưu Dục, ngươi đáng bị chém ngàn đao, dám hồng hạnh xuất tường ngay trước mắt lão tử, đừng tưởng rằng ngươi mang gương mặt của Tự Cừ Mục thì có thể xóa nợ! Tống Dật nghiến răng kèn kẹt.
Yên lặng nuốt nuốt nước miếng, mang lên một bộ mặt chính nhân quân tử, Tống Dật khoanh tay đứng, cao ngạo đáng khinh mà nâng cằm hướng về bốn mỹ tì đang mơ ước nam nhân của nàng một cách không kiêng nể gì kia, lạnh nhạt mà uy nghiêm nói: "Các ngươi đi xuống hết đi!"
Bốn mỹ tì đương nhiên không vui. Lưu Dục ôn hòa nói: "Nghe lời, đều đi xuống đi."
Ôn nhu quá a, làm Tống Dật hung hăng rùng mình một cái.
Tám tỳ nữ đều lui hết ra, Tống Dật rất không khách khí mà dùng chân chọc chọc bả vai Lưu Dục, bộ dạng lãnh ngạo, cười lạnh nói: "Ngươi hưởng thụ lắm phải không!"
"Tới đâu hay tới đó, đây là nguyên tắt sống của đời ta!"
Lưu Dục không dao động, còn dùng mặt của Tự Cừ Mục tặng cho nàng một nụ cười khuynh thành bất cần đời.
Tống Dật lại hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, chân lại chọc chọc, "Mới vừa rồi cái kia kêu Tiểu Thúy, sờ chỗ nào của ngươi? Tay nhỏ kia nhất định rất mềm đi?" Nàng thấy rõ ràng, rõ ràng là sờ đến bên trong đùi đi, nói không chừng còn vượt khỏi Lôi Trì, ông nội nó, thế nhưng dám ở trước mặt nàng mà vượt Lôi Trì! Tống Dật cảm thấy mạch máu của mình muốn nổ mạnh.
"Mềm! Đích xác rất mềm!"
Tống Dật hơi thở cứng lại, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nâng cái chân nho nhỏ lên muốn đá Lưu Dục một đá, Lưu Dục như là đã sớm chờ một chiêu này của nàng, móng vuốt to nhấc lên một cái, nắm lấy mắt cá chân của nàng đưa qua, kéo nhẹ, Tống Dật mất trọng tâm, quang vinh mà rơi vào trong nước, Lưu Dục không nhanh không chậm mà đảo một cái, nàng liền rơi thẳng vào trong lòng ngực hắn.
Tống Dật còn muốn đá, Lưu Dục nắm lấy eo nàng, giữ chặt nửa thân trên của nàng, nói: "Đem ta đá phế đi, về sau không giơ thì làm sao bây giờ?"
Mặt Tống Dật xoát cái mà đỏ, "Lưu manh, vô lại, đăng đồ tử!"
Lưu Dục chồm sát vào nàng, ở bên tai nàng "suỵt" một tiếng,
"Tuy rằng ngươi ghen ta rất thích, nhưng mà, ta nghĩ chắc là có người đang âm thầm quan sát, ngươi thật sự muốn tiếp tục nháo?"
Nhiệt khí phả vào tai thật là nhột. Tống Dật xoa xoa lỗ tai, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Lưu Dục, "Người nọ chắc không phải là muốn coi hai mỹ nam uyên ương hí thủy đi?" Người này có khẩu vị kiểu gì vậy?
Lưu Dục khẳng định suy đoán của nàng, tầm mắt rơi trên ngực nàng, quần áo ướt sũng dán sát vào người, chỗ ngực kia quả thực là một vùng đất bằng phẳng, một con đường bằng phẳng! Tĩnh Xu của hắn thật sự không có bằng phẳng như vậy, cái này nhất định là giả đi?
"Ngươi...ngươi đang nhìn chỗ nào đó?"
Lưu Dục mặt vô biểu tình mà cảm khái, "Quá...lép......" rồi khiêm tốn thỉnh giáo, "Ngươi làm cách nào vậy?"
Tống Dật: "......"?
Hiện tại phế người nam nhân này đi còn kịp không?
Trong ám cách, Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung yên lặng nuốt nước miếng, "Bọn họ biết là bọn họ bị bắt cóc sao?" Vương Tán an bài suối nước nóng cho bọn bọ tắm, thật sự là để cho bọn họ thả lỏng, để tránh giống như mấy mỹ nhân trước đó, đòi chết đòi sống.
Nhưng...tình huống trước mắt, cũng quá thả lỏng đi, thậm chí cả Khâu Mục Lâm cũng muốn hoài nghi đây không phải là bị bắt cóc về, mà là được Vương Tán ba quỳ chín lạy mời về.
Vương Tán thầm nghĩ, người của Sấu Ngọc Trai quả nhiên không giống bình thường. Bất quá như vậy cũng tốt, vốn dĩ ông ta chỉ muốn bí mật bắt hai người kia về để cho Khâu Mục Lâm nhìn xem, nếu Khâu Mục Lâm nhìn trúng, vậy thì để lại, nếu chướng mắt, còn có thể an ổn thả trở ra, dù có bị phát hiện, mình từ đầu tới đuôi đều dùng lễ đãi thượng khách, thả trở ra cũng có thể qua loa lấy lệ mà bỏ qua, không cần phải gϊếŧ người diệt khẩu.
Ông ta cẩn thận quan sát phản ứng của Khâu Mục Lâm, vị này có vẻ rất có hứng thú.
Khâu Mục Lâm cơ hồ đem toàn bộ tầm mắt đặt trên người Tống Dật, thân thể kiều tiếu, màu da trắng nõn, da thịt non mềm, khuôn mặt khả nhân, đặc biệt là giọt lệ chí kia, làm cho vẻ mị hoặc toàn thân nàng nháy mắt gia tăng đến vô hạn, như yêu tinh vào nhầm chốn phàm trần, mắt to ngậm nước long lanh, vô tội thuần lương, còn có chút nhu nhược đáng thương, nam nhân không chịu nổi nhất là dụ hoặc như vậy.
Giờ phút này, tiểu yêu tinh kia đang nửa treo trên người nam nhân cường tráng kia, đặc biệt mị hoặc, không biết hai người đang nói gì, nam nhân kia đột nhiên kéo một tấm màn xuống, xé thành một mảnh vải rộng chừng ba tấc, che kín đôi mắt hắn lại.
Khâu Mục Lâm lập tức nổi lên phản ứng, máu mũi thiếu chút nữa phun ra, ra vẻ bình tĩnh mà nói với Vương Tán: "Giúp ta an bài một chút."
Ánh mắt Vương Tán lóe lóe, còn chưa từng thấy vị này gấp gáp như thế.
Lưu Dục vừa định hôn trộm một cái, thì nghe thấy có tiếng bước chân từ xa tới gần, tám tỳ nữ trước đó nối đuôi nhau đi vào, trực tiếp đi đến trước mặt hắn, thỉnh hắn dời bước.
Tống Dật lập tức cảnh giác, kéo vải che mắt xuống, ra hiệu bằng mắt với Lưu Dục.
Bên ngoài chính là người của Đình úy phủ, bọn họ chỉ cần moi được tin từ miệng Khâu Mục Lâm là được.
Lưu Dục ở trong nước hung hăng cầm lấy tay nàng, rồi khoác quần áo rời đi, Tống Dật ngâm trong nước ôn tuyền, không tính toán cử động, nhìn như thích ý mà dựa lên vách ông tuyền hưởng thụ sự dễ chịu của làn nước ấm áp, kỳ thật bàn tay giấu trong nước dưới lớp cánh hoa không biết khi nào đã nắm chặt một thanh chủy thủ.
Nhóm thị tỳ lui ra hết, Khâu Mục Lâm đạp làn gió thơm tiến vào, thấy mỹ nhân trong nước kia, máu lại muốn sôi lên. Hắn bước nhanh vào, ánh mắt sáng quắc mà đánh giá Tống Dật, Tống Dật không lộ vẻ kinh hoảng thất thố như những người khác, ngược lại cũng rất có hứng thú mà đánh giá hắn.
Hơn nữa thái độ đánh giá như từ trên cao nhìn xuống này, làm hắn lần đầu tiên có chút không biết làm sao, nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói gì, phảng phất nói như thế nào cũng thấy đường đột với mỹ nhân.
Tống Dật lộ tay phải ra khỏi mặt nước, rót cho mình một chén trà nhỏ, nhấp một ngụm cho đỡ khát, rồi đánh vỡ yên lặng, "Các hạ là Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung?"
Bị người vạch trần thân phận, Khâu Mục Lâm kinh ngạc, nhưng giây lát sau nghĩ đến thân phận của hắn, liền bình tĩnh lại. Mỹ nhân chỉ có mỗi mỹ mạo hắn đã gặp qua rất nhiều, lần đầu tiên gặp phải mỹ nhân dám cùng hắn cùng ngồi cùng ăn thậm chí khí thế còn cao hơn hắn một bậc như vậy. Phần cuồng nhiệt trong lòng kia lập tức dâng lên cao hơn.
"Ngươi ta chưa bao giờ gặp nhau, ngươi như thế nào nhận ra ta?"
Tống Dật không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Ta biết thân phận của ngươi, có phải sẽ bị ngươi gϊếŧ người diệt khẩu hay không?"
Gϊếŧ người diệt khẩu?
Bốn chữ này tùy tiện đâm vào tai, bản thân Khâu Mục Lâm cả kinh trước.
"Đương nhiên sẽ không. Nếu có thể ngươi tình ta nguyện, ta cũng sẽ không dùng sức mạnh." Khâu Mục Lâm tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng. Những mỹ nhân khác muốn tìm cái chết hắn ngăn không được cũng quản không nổi, nhưng người trước mắt này, hắn có chút luyến tiếc.
"Ngươi nói như vậy, ta sao có thể tin? Ta vẽ những bức họa khắc cốt cho Đình úy phủ, đã tận mắt nhìn thấy trên những thi hài đó, có dấu vết bị hành hạ đến chết, những tra tấn mà bọn họ phải chịu trước khi chết, dù chưa tận mắt thấy, lại đồng cảm như bản thân mình cũng bị."
Khâu Mục Lâm nhíu mày, "Ngươi là đang hoài nghi ta có liên quan đến vụ án của Đình úy phủ kia?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Ta thân là quý tộc Tiên Bi, thân mang địa vị hầu tước hạng nhất, muốn mỹ nhân thì có khó gì, mặc dù là cưỡng bức, thì có ai dám nói gì? Cần gì phải gϊếŧ người diệt khẩu?"
Ý, vị này nói có vẻ rất tự tin.
"Ngươi không lừa ta chứ?"
"Ta lừa ngươi làm chi?"
"Vậy những người ngươi từng hủy hoại cuối cùng ra sao? Không có bằng chứng thực tế ta sẽ không tin tưởng!"
Hủy hoại?
Tuy có thời điểm có dùng chút sức mạnh, đích xác hơi cầm thú, nhưng dùng từ 'hủy hoại' có phải quá mức rồi hay không?
"Ta đều cho các nàng bạc, mỗi người cả ngàn lượng, cũng đủ cho các nàng mai danh ẩn tích, cả nhà đi xa." Khâu Mục Lâm móc từ trong túi ra một chồng ngân phiếu, "Đây là chuẩn bị cho ngươi, hai ngàn lượng!"
Tống Dật ngước mắt nhìn một cái, ngân phiếu này có vẻ là đồ thật. Chẳng lẽ, Khâu Mục Lâm thật sự không có gϊếŧ người diệt khẩu? Hay là bọn họ tìm sai đối tượng?
"Nhưng mà, ngươi ta đều là nam tử, ta lại không có đam mê đoạn tụ."
Khâu Mục Lâm vội vã dụ dỗ: "Ta cũng không phải đoạn tụ, chỉ là vô ý nhìn thấy bức họa của tiên sinh, từ đó trầm luân, ngày đêm tơ tưởng, cuộc sống hàng ngày khó an! Mong tiên sinh thành toàn!"
Thành toàn cái con mẹ ngươi!
Lời vô sỉ như vậy, sao ngươi có thể nói đến đúng lý hợp tình?
Tống Dật thiếu chút nữa liền quăng cho hắn cái xem thường.
"Nhưng mà, trong đám thi thể ở Đình úy phủ, có hai nam tử......"
"Cho nên, chuyện kia căn bản không liên quan tới ta!!"
"Đoạn tụ không phải là ngươi, chẳng lẽ là Diêu Quỳnh?"
Khâu Mục Lâm có sắc dục huân tâm đi nữa cũng bắt đầu tỉnh ra, nguy hiểm mà nheo mắt lại.
"Ta đoán đúng rồi phải không?"
"Tò mò hại chết mèo! Tống tiên sinh, ta không muốn gϊếŧ ngươi!"
"Cho nên, ngươi cũng biết chuyện tiểu công tử Thôi Giai của Thanh Hà Thôi Thị?"
Mỹ nhân và quyền thế, giang sơn xã tắc, là nam nhân sẽ lựa chọn cái sau. Có quyền thế, thì không lo thiếu mỹ nhân, cho nên một khắc trước còn bị Tống Dật câu đến bay mất ba hồn bảy phách, Khâu Mục Lâm đảo mắt liền sát khí dâng trào mà nhào tới Tống Dật, Tống Dật nhấc tay trái lên, khí thế kia làm rất hào hùng, trực tiếp hù đến Khâu Mục Lâm chùng chân, đến khi thấy rõ chủy thủ dài bất quá nửa thước, hắn khinh miệt mà cười, "Khoảng cách nửa thước, ta muốn lấy mạng của ngươi dễ như trở bàn tay!"
Khuôn mặt nhỏ của Tống Dật nghiêm túc liếc qua, nói: "Xin lỗi, quên mất!" Ngón tay ấn một cái trên cán chủy thủ, mũi nhọn dài ba thước theo tiếng gió bật ra, thẳng đến cổ Khâu Mục Lâm, nếu không phải Khâu Mục Lâm lui nhanh, cổ hắn suýt chút nữa đã bị chủy thủ này xuyên thủng.
Phần chân chủy thủ nhìn như chỉ rộng có ba tấc, nhưng mũi nhọn lại mảnh, chọc nhẹ nhàng một cái, cổ liền chảy ra máu.
Khi Khâu Mục Lâm ngửi được mùi máu của chính mình, hai mắt trở nên đỏ đậm như dã thú, hắn trừng trừng nhìn Tống Dật. Tống Dật vẫn trấn định tự nhiên, cười tủm tỉm hỏi hắn, "Có cảm thấy cổ tê dại hay không?"
Khâu Mục Lâm cảm thụ một chút, hình như...có một chút...
"Đây là độc dược, nếu ngươi động, chất độc sẽ nhanh chóng ăn mòn đầu của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ biến thành một cái thi thể sống, rõ ràng là tồn tại, nhưng miệng không thể nói, thân thể không thể nhúc nhích, nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh, sống sờ sờ mà nhận hết tra tấn, ngay cả tự sát cũng không làm được."
"Ngươi...đang lừa ta?"
"Ta lừa ngươi làm chi, ta nếu muốn gϊếŧ ngươi, hiện tại tay hơi dùng chút lực ngươi liền đi đời nhà ma, sở dĩ vẫn còn giữ mạng ngươi lại, là muốn để ngươi nhìn một trò hay."
Khâu Mục Lâm vẫn mang ánh mắt tràn ngập bất thiện mà nhìn nàng.
"Ta không có cố lộng huyền hư với ngươi làm gì, Thác Bạt Hồn ở ngay bên ngoài, vụ án này là Thái Tử Lệ của các ngươi chủ trì đại cục, ta rất muốn nhìn xem vị Thái Tử điện hạ này sẽ xử trí ngươi như thế nào."
Khâu Mục Lâm biến sắc, hắn đột nhiên hiểu ra đây là một cái bẫy.
Tống Dật lại ấn lên cơ quan trên chủy thủ, lưỡi kiếm dài hơn ba thước lại biến thành lưỡi chủy thủ dài nửa thước. Bò lên bờ, tùy tiện kéo một bức màn bao chính mình lại, cắm chủy thủ trở lại bên hông, rồi ngồi trên mặt đất như một pho tượng Phật.
Khâu Mục Lâm cũng bò lên theo, hồ nghi mà đánh giá nàng, chọn một vị trí cách nàng ba thước ngồi xuống, xem trong hồ lô của "hắn" rốt cuộc đựng thứ gì.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng sàn sạt. Hàng năm hành quân đánh giặc, Khâu Mục Lâm rất nhanh liền phán đoán ra đây là tiếng gì. Phục kích bất ngờ!
Hắn nhảy bật dậy, gỡ trường kiếm xuống, cầm kiếm mà đứng, khóe mắt dư quang lại không quên quét ra sau, "Ngươi, trước tiên trốn đi. Phía dưới ván giường là trống không."
"Thật là người thông minh, biết bảo hộ giải dược cho mình! Yên tâm, xem ngươi hôm nay bảo hộ ta, ta nhất định sẽ giữ giải dược cho ngươi!"
Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện giải dược nên Khâu Mục Lâm trực tiếp quăng cho nàng một cái xem thường.
Tống Dật từ trên mặt đất bò dậy, cả người ước đẫm, làm dưới chân nàng trơn trượt, tiếng sàn sạt đã tới cửa nàng còn chưa dịch tới chỗ giường.
"Động tác của ngươi sao chậm như vậy?" Khâu Mục Lâm ghét bỏ đến vô cùng trắng trợn, bước một bước nhanh tới, nhấc Tống Dật lên, lập tức xốc ván giường lên, cửa lại ngay vào lúc này mở ra.
Dưới ánh nến tối tăm, một Thác Bạt Phật Li hư hư thực thực xuất hiện ở cửa, hai người đều cả kinh.
"Nhĩ Dung tướng quân, ta có việc cần báo. Đây là cái bẫy rập! Là bẫy rập Thái Tử dùng để diệt trừ ngươi!"
Khâu Mục Lâm hơi động dung, nhìn Tống Dật trong tay hắn, lại nhìn Thác Bạt Phật Li.
"Ta đã biết, điện hạ vì sao lại tự mình đến! Nơi đây nguy hiểm."
"Ta chính là đến để mang các ngươi rời đi!"
Thác Bạt Phật Li tới gần, Tống Dật rốt cuộc thấy rõ dấu vết dịch dung của hắn, tuy rất tinh tế, nhưng tuyệt đối không thể gạt được mắt nàng. Mà cổ tay của Thác Bạt Phật Li có một tia hàn quang hiện lên.
Nàng đột nhiên hiểu ra, đây là Thái Tử Lệ muốn mượn tay Phật Li, gϊếŧ chết Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, không chỉ gϊếŧ người diệt khẩu cho vụ án này, còn có thể làm Khâu Mục Lâm cùng Phật Li, Đỗ Ban phản bội nhau, hắn liền có thể thừa cơ mượn sức.
"Cẩn thận! Hắn không phải!" Tống Dật theo bản năng mà đẩy Khâu Mục Lâm ra, nhưng vì chân nàng trơn ướt, không đẩy nổi Khâu Mục Lâm, bản thân lại ngã quỵ, may mắn sao lại rơi ngay vào lòng Khâu Mục Lâm, Khâu Mục Lâm chỉ cảm thấy phần ngực bằng phẳng kia dị thường mềm mại, tâm thần không khống chế được mà nhộn nhạo, ngay sau đó, trong tay liền truyền đến mùi máu tươi.
Đạo hàn quang kia trực tiếp đánh vào đầu vai Tống Dật, cũng chính là vị trí trái tim của hắn, chỉ hơi lệch một chút, liền có thể có thể đâm thủng cổ Tống Dật. Khâu Mục Lâm sát khí bạo trướng, trường kiếm trong tay vung lên, "Phật Li" bị thương, lùi lại hai bước, vài bóng đen phóng vào, Lưu Dục mang khuôn mặt của Tự Cừ Mục đã gϊếŧ tới nơi, "Phật Li" lại trúng thêm một kiếm, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, vẫn chiến đấu đến dũng mãnh.
Lưu Dục nhìn thấy máu trên đầu vai Tống Dật, sao có thể quản cái gì khác nữa, bay thẳng đến, đoạt người ôm vào ngực, bên kia "Phật Li" thoáng nhìn thấy một màn này, ánh mắt ám ám, xoay người mở đường máu liều chết thoát ra ngoài, lại bị người Đình úy phủ theo đến nơi vây quanh vừa vặn, dây dưa vài trận, hắn vẫn chạy thoát.
Thác Bạt Hồn tiến vào, chỉ thấy Tống Dật nằm trong lòng "Tự Cừ Mục", mà kẻ hiềm nghi chủ yếu hắn muốn bắt, giờ phút này đang không biết làm sao mà đứng ở bên cạnh vò đầu bứt tai —— nima hắn mới vừa rồi thế nhưng được đối tượng mình muốn khi dễ cứu mạng, lưu manh đã vài thập niên, tình huống lần này thực sự rất kí©h thí©ɧ có biết không?
"Các ngươi đều lui ra ngoài hết cho ta!" Lưu Dục bực bội, hắn đang gấp gáp nhổ cây phi tiêu kia ra cho Tống Dật, cố tình có người không biết tốt xấu mà muốn đứng ở chỗ này cho chướng mắt.
Khâu Mục Lâm nói: "Tống tiên sinh cứu ta một mạng, ta sao có thể an tâm rời đi? Chữa thương ta cũng biết!"
Ai con mẹ nó muốn cứu ngươi?
Lão tử chỉ là trượt chân! Trượt chân hiểu không?
Tống Dật làm ổ trong ngực Lưu Dục muốn trợn trắng mắt, nhìn trong mắt người ngoài thì giống như đang đau muốn ngất xỉu.
Lưu Dục nổi điên, "Nàng là nữ nhân! Là các ngươi muốn nhìn thì nhìn sao!" Hắn thật sự là hận không thể đem mấy tên hỗn đản này ra trực tiếp ăn tươi nuốt sống.
Khâu Mục Lâm bị chấn động đến nói không nên lời, Thác Bạt Hồn cổ quái mà đổi sắc mặt, mồ hôi lạnh trên lưng yên lặng rỉ ra một lớp, thanh âm mãnh liệt đúng tiêu chuẩn Hán ngữ này, không phải là Họa Cốt tiên sinh thì còn ai a. Hắn không thông tri cho Lưu Dục về bố trí kỹ càng tỉ mỉ, không nghĩ tới người này từ đầu đến cuối cũng chưa tin hắn, thế nhưng giả trang thành Tự Cừ Mục xuất hiện ở đây?
Thác Bạt Hồn giờ phút này cảm giác xấu hổ đến không chịu nổi, như là bị người bắt gian trên giường, vội vàng kêu tất cả mọi người rời khỏi đó, Khâu Mục Lâm cũng không ngoại lệ.
Thẳng cho đến khi cửa được đóng lại, chặn tầm mắt của Lưu Dục, Thác Bạt Hồn mới thở ra một hơi, nhìn về phía Khâu Mục Lâm, nghiêm túc hỏi: "Hôm nay, là chuyện như thế nào?"
Khâu Mục Lâm lạnh nhạt mà liếc nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi không rõ sao? Hả!"
Cùng Thái Tử cá mè một lứa, muốn bắt lấy nhược điểm của hắn, còn cho người giả mạo Phật Li, tới ám sát hắn, châm ngòi ly gián, ha hả, dụng tâm như vậy cho là hắn nhìn không ra à?
Thác Bạt Hồn rõ ràng cảm giác được địch ý của Khâu Mục Lâm, không tiếp tục truy vấn nữa, để lại vài người trông coi, tự mình đi tóm Vương Tán. Vương Tán chính là nhân vật mấu chốt, không thể để ông ta trốn thoát.
Lưu Dục giúp Tống Dật xử lý xong miệng vết thương bước ra, Tống Dật cảm thấy chân mình hơi mềm, bước chân có chút yếu ớt, thân thể còn có chút nóng nực, bệnh trạng này cảm giác có chút quỷ dị.
"Ngươi thật xác định là phi tiêu kia không có độc sao?" Nàng yếu ớt hỏi nam nhân đang ôm mình.
Lưu Dục nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng có chút không bình thường, ánh mắt mê ly, lập tức tim hắn đập trật nhịp.
Khâu Mục Lâm vốn định tiến vào quan tâm hai câu, nhìn thấy tình hình này, dùng ngữ khí cổ quái hỏi: "Ngươi là dùng rượu trong bầu rửa vết thương cho nàng?"
Lưu Dục nhìn qua.
Mặt Khâu Mục Lâm cứng đờ, "Trong rượu kia...cóchút dược đặc hiệu......"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Phổ
- Chương 118