Không phải chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, chỉ là lúc tỉnh ngộ mới nhận ra, dưới sự điều khiển âm thầm của Tề Hâm trong thời gian dài, trái tim của Diệp Tri Thu đã bị bóp chặt, bệnh hoạn đến mức không còn sức lực và can đảm để bắt đầu lại cuộc sống mới.
Vì vậy, dù biết rõ mình đang ở trong địa ngục, Diệp Tri Thu vô thức chống lại hai chữ "ly hôn".
Nhưng đêm đó, Diệp Tri Thu buộc phải đối diện với hiện thực mà mình luôn trốn tránh.
Cuộc đời anh, từ đầu đã bị người ta âm thầm tính toán.
Ngay từ đầu, đối phương không hề có ý định để anh "sống" mà rời khỏi căn nhà đó.
Cho dù Tề Hâm không xuất hiện trong cuộc đời anh, nhất định cũng sẽ có Trương Hâm, Lý Hâm, Triệu Hâm...
Vì vậy, cho dù đau đến chết đi, cho dù phải rơi vòa vực thẳm tối tăm, đi vào con đường mà chính anh cũng không chắc mình có thể bước nổi, Diệp Tri Thu vẫn cố gắng lấy hết can đảm, ký tên mình vào bản thỏa thuận ly hôn.
Phòng 201...
Khương Nam.
Diệp Tri Thu cúi mắt, hàng mi dài rậm che đi hết cảm xúc trong đáy mắt.
"Diệp thiếu gia.”
Quản lý đại sảnh đổi sang cách xoa dịu khác.
“Hôm nay thực sự là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, lần tới có rượu mới, chúng tôi sẽ mời ngài đến thưởng thức trước, được chứ?"
Nếu là Diệp Tri Thu mười năm sau, việc nhỏ này, anh chỉ cười cười bỏ qua.
Nhưng Diệp Tri Thu mười chín tuổi, chính là một thiếu gia ăn chơi trác táng.
Diệp Tri Thu chống cằm, nhìn ánh mắt khó xử của quản lý, nịnh nọt mình một lúc lâu, rồi mới thở dài thất vọng.
"Thôi được rồi."
Thấy vị tổ tông này cuối cùng cũng đồng ý, quản lý đại sảnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ngài cứ để đấy, chúng tôi sẽ tự lo."
Kim Bảo Bảo mỉm cười ra hiệu cho quản lý đại sảnh.
Lúc quản lý quay đi, Kim Bảo Bảo liền đá nhẹ vào chân Diệp Tri Thu dưới gầm bàn.
"Rượu này không ngon à?"
Kim Bảo Bảo đưa chai rượu trước mặt Diệp Tri Thu.
“Cậu tưởng mình nhà giàu số một à? Để coi ba cậu biết có đá cậu chết không?"
"Hôm nay là ngày vui của tớ mà.”
Diệp Tri Thu nhướng mày.
“Uống một ly rượu thì sao?"
"Cậu cứ thỏa sức mà chơi đi~"
Kim Bảo Bảo chán nản xoa trán, giọng đột nhiên cao lên.
“Mẹ ơi, cậu mau nhìn cái tên ngốc kia kìa, ôm bó hoa to đùng như vậy, không phải định tỏ tình trong không khí này chứ?"
Không cần nhìn, Diệp Tri Thu cũng biết Tề Hâm đã đến.
"Chơi trội thật"
Lý Thiếu Quân cười khẩy.
"Người đến đây, không phải tìm kí©h thí©ɧ thì cũng tìm vui, anh ta xuất hiện thâm tình như vậy, muốn nổi bật giữa đám đông bằng cách này sao?"