Như thể Diệp Tri Thu chỉ vừa mới chợp mắt, tỉnh dậy vẫn còn trẻ trung vui vẻ, tràn đầy năng lượng, những tổn thương và đau đớn đó, chẳng qua chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi mà thôi.
Thấy Diệp Tri Thu ngẩn ngơ không nói lời nào, không chỉ Lý Thiếu Quân, mà cả Kim Bảo Bảo cũng hoảng sợ.
"Sao vậy, Tiểu Thu? Cậu đừng làm tớ sợ."
Lý Thiếu Quân tiến lại gần hơn chút nữa.
"Chúng ta đều ở đây mà."
Diệp Tri Thu mím chặt môi, mãi một lúc sau mới gian nan mở miệng.
"Không sao"
Giọng Diệp Tri Thu hơi khàn, hỏi.
"Hôm nay là ngày mấy?"
Dù đã đoán trước được tình hình, Diệp Tri Thu vẫn không khỏi muốn xác nhận lần nữa.
"Hôm nay là 7 tháng 11, vừa đúng ngày lập đông, ngày cậu tổ chức tiệc mừng"
Nghe vậy Kim Bảo Bảo và Lý Thiếu Quân nhìn nhau đầy lo lắng.
"Tiểu Thu..."
Ngày quan trọng như vậy, Diệp Tri Thu sao có thể quên được?
"Sáng nay đúng là uống nhiều quá."
Thấy hai người cứ cẩn thận hoang mang, Diệp Tri Thu bỗng nhiên cười.
"À, trời ơi, cậu vừa làm tớ sợ chết khϊếp có biết không.”
Kim Bảo Bảo lập tức tin lời Diệp Tri Thu, Kim Bảo Bảo đứng thẳng người, vỗ ngực.
"Tớ nói rồi mà."
"Đi, về nhà thôi."
Lý Thiếu Quân cũng không đợi Đường Nhạc mang nước ấm về, cúi người định đỡ Diệp Tri Thu dậy.
Diệp Tri Thu nâng tay ngăn Lý Thiếu Quân lại, rồi rút người dựa sâu vào ghế sofa.
"Ngồi thêm chút nữa."
Diệp Tri Thu nói.
"Chẳng phải đã hứa tối nay mọi người cùng uống một ly sao?"
"Thiếu Quân.”
Diệp Tri Thu ngước nhìn Lý Thiếu Quân.
“Đi gọi rượu ngon nhất, hôm nay tôi mời, chúng ta không say không về."
"Thôi đi.”
Lý Thiếu Quân không nói nên lời.
“Cậu còn biết núi nằm hướng nào không à?"
Kim Bảo Bảo cũng không đồng ý.
"Cậu còn chịu nổi không? Không cần cố quá."
"Tớ mới mười chín tuổi, sao mà không chịu nổi?"
Diệp Tri Thu cười như không cười, nâng mi mắt, giống như thường ngày đá nhẹ vào chân Lý Thiếu Quân, ra lệnh.
“Nhanh đi."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Tri Thu đã tự mình xác nhận bằng nhiều cách: Cậu đã sống lại.
Sống lại đúng ngày mà số phận của cậu sẽ thay đổi.
Diệp Tri Thu không rời đi, vì Diệp Tri Thu biết, Đường Nhạc không phải đi lấy nước ấm cho cậu, mà là đi gọi Tề Hâm.
Đường Nhạc thật ra luôn chú ý đến Diệp Tri Thu, ngay cả khi Diệp Tri Thu vừa ngủ thϊếp đi.
Chính vì vậy, khi Diệp Tri Thu vừa mở mắt ra, bọn họ mới có thể trùng hợp mà đối mắt với nhau.
Còn cuộc trò chuyện trước đó của Lý Thiếu Quân và Kim Bảo Bảo nói tới Đào Nhược Tình, cũng hoàn toàn là do Đường Nhạc khéo léo dẫn dắt.