Chương 33

Khi tỉnh lại lần nữa, bên ngoài vẫn là cảnh tranh tối tranh sáng, Diệp Tri Thu phải mất một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.

Cậu mở điện thoại, phát hiện lần này mình đã ngủ liền mười hai tiếng, và hiện tại đã là chiều tối.

Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ồ ạt tràn vào, Diệp Tri Thu tạm gác lại, chỉ tìm số điện thoại của Lam Hoa.

Sau nhiều năm, Diệp Tri Thu vẫn cảm thấy áy náy và hối tiếc khi lại gọi cho bác mình, cậu hít một hơi thật sâu, chờ đợi đối phương nhấc máy.

Từ nhỏ đến lớn, số lần Diệp Tri Thu chủ động gọi cho Lam Hoa đếm trên đầu ngón tay, nhưng hầu như lần nào Lam Hoa cũng nhận máy rất nhanh.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Bác,” không đợi Lam Hoa nói, Diệp Tri Thu lên tiếng trước, trong giọng nói có chút khàn nhẹ do mới tỉnh dậy và cảm xúc dao động.

“Sao hôm nay lại chủ động gọi điện vậy?” Lam Hoa hỏi.

Có lẽ nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Diệp Tri Thu, giọng Lam Hoa không có sự thất vọng hay giận dữ như Diệp Tri Thu tưởng tượng, ngược lại, rất dịu dàng.

“Bác,” Diệp Tri Thu gọi thêm lần nữa, cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào trong giọng nói, “Hai ngày nữa, gặp nhau đi.”

“……”

Cuộc gọi này không dài, chỉ vỏn vẹn hai phút.

Cúp máy, Diệp Tri Thu đứng dậy rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong, trừ Diệp Hồng Hiến, những người khác đều có mặt.

Diệp Tranh đang nói chuyện điện thoại, còn Diệp Tri Hạ thì tựa đầu vào đùi Đào Nhược Tình chơi game, bà ta mỉm cười nhìn, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ta.

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng xuống rồi.” Vẫn là dì Triệu nhìn thấy Diệp Tri Thu trước, “Vừa rồi phu nhân còn nói nếu cậu không xuống nữa, đại thiếu gia sẽ lên kéo cậu xuống.”

“Bữa trưa vẫn còn phần cho con đấy.” Đào Nhược Tình cũng mỉm cười nhìn qua, “Lại đây nào, hôm nay sao ngủ lâu vậy?”

“Anh ấy lúc nào chẳng thế.” Diệp Tri Hạ nhíu mũi, “Làm gì cũng bốc đồng.”

Cậu ta nói những lời này nghe có vẻ như đang trêu đùa vui vẻ, chẳng có ác ý gì cả.

Nếu như những trải nghiệm tàn khốc trong quá khứ không thật sự xảy ra với chính mình, có lẽ Diệp Tri Thu sẽ mãi mãi nghĩ rằng, mối quan hệ giữa anh em họ vô cùng khăng khít, là hình mẫu của sự hòa thuận giữa anh em.

Chỉ tiếc rằng, những vết sẹo như dao khắc, búa đυ.c đã sớm ăn sâu vào linh hồn của cậu, không biết lúc nào sẽ bất ngờ tái phát, gây ra nỗi đau nghẹt thở.