Tề Hâm đã thích Khương Nam từ lâu lắm rồi.
Từ khi mười tám tuổi, lần đầu tiên ra nước ngoài, nhìn thấy chàng trai thanh tú đó trong khuôn viên trường, Tề Hâm đã rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng gia thế khác biệt quá lớn, còn Khương Nam luôn coi hắn là bạn học bình thường, nên Tề Hâm chưa từng dám thổ lộ tình cảm của mình.
Đó cũng là lý do tại sao Tề Hâm rất muốn phát triển "Tề Vận" thành công.
Chỉ khi cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Tề Hâm mới dám với tới ánh trăng xa vời ấy.
Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn giữ liên lạc, nhưng hầu như lần nào cũng là Tề Hâm chủ động liên lạc với Khương Nam.
Hôm nay là lần đầu tiên Khương Nam chủ động nhắn tin cho Tề Hâm.
Không chỉ một tin, mà là vài tin liền.
Sao hắn có thể không kích động, không vui mừng được?
Niềm vui mạnh mẽ này thậm chí lấn át cả sự thất vọng và nhục nhã mà Diệp Tri Thu mang đến cho hắn tối nay ở câu lạc bộ.
Chỉ là, khi Tề Hâm vội vàng mở ứng dụng chat và nhìn rõ tin nhắn của Khương Nam, hắn lại hóa đá.
Khương Nam gửi liền ba tấm ảnh, một trong số đó là cảnh hắn ôm bó hoa hồng tỏ tình với Diệp Tri Thu.
[Lúc đó tôi cũng ở đó.]Khương Nam nói.
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, tay Tề Hâm nắm điện thoại bỗng chốc trở nên lạnh ngắt.
Hắn chưa từng nghĩ lại trùng hợp đến vậy, khó khăn lắm mới gặp được Khương Nam một lần, lại lâm vào trong hoàn cảnh như thế.
Ngón tay cứng đờ gõ gõ trên màn hình, Tề Hâm viết rồi xóa, mất một lúc lâu mới gửi đi một tin nhắn.
[Tề Hâm: Không phải như em nghĩ đâu, để khi nào gặp nhau tôi sẽ giải thích.]
[Bảo bối: Không phải như tôi nghĩ, vậy là thế nào?]
[Bảo bối: Có người mình thích là chuyện tốt mà, chúc mừng anh.]
Khương Nam luôn biết rằng Tề Hâm thích mình.
Khương Nam thích cảm giác được mọi người xung quanh tôn sùng, nên luôn theo nguyên tắc không từ chối, không chủ động, cũng không chịu trách nhiệm.
Chỉ là, con chó ngoan ngoãn nằm dưới chân mình bỗng dưng lại bắt đầu liếʍ người khác, làm Khương Nam cảm thấy rất khó chịu.
Chưa kể, người đó lại là Diệp Tri Thu.
Tại sao Diệp Tri Thu lại được hưởng thụ niềm vui như vậy?
Tại sao cậu ta luôn có thể trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý?
Sự ghen ghét, không cam tâm mạnh mẽ khiến Khương Nam không thể bình tĩnh, từ câu lạc bộ trở về tới giờ vẫn không thể nguôi ngoai.
Chỉ đến khi thấy Tề Hâm vẫn như cũ, khom lưng uốn gối, cẩn thận và tôn kính mình, đáy lòng khó chịu của Khương Nam mới cảm thấy dịu đi đôi chút, có một chút cảm giác vượt trội hơn người khác một cách kỳ lạ.