Diệp Tri Thu chăm chú, tham lam nghe ngóng tiếng nói của hai người giữa những tiếng ồn ào.
Dù sao, thời gian quý báu này có thể tan biến trong chốc lát, đây có lẽ là lần cuối mình có thể nghe được hai giọng nói này.
Diệp Tri Thu muốn nghe thêm vài câu.
Dù cho chỉ là giọng của Kim Bảo Bảo và Lý Thiếu Quân mười năm trước, dù cho chất giọng còn chút non nớt trẻ dại.
Diệp Tri Thu vẫn tập trung lắng nghe.
Cho đến khi một giọng nói khác chen vào.
"Tôi nói hai cậu cũng nên kiềm chế một chút"
Giọng nói đó bình tĩnh, không như Lý Thiếu Quân và Kim Bảo Bảo ồn ào.
"Tiểu Thu không thích người khác nói này nói nọ về gia đình mình nhất, lần trước không phải ngay cả mặt mũi của cậu cũng không cho sao? Lỡ mà..."
Là Đường Nhạc.
Theo phản xạ, Diệp Tri Thu đột nhiên mở mắt, nháy mắt bắt gặp ánh mắt của Đường Nhạc.
Ánh đèn trong phòng thực sự rất mờ, nhưng Diệp Tri Thu vẫn phải nhắm mắt lại vì chói.
Còn Đường Nhạc đối diện, thì há hốc miệng sững sờ.
Khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt Diệp Tri Thu lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao, làm Đường Nhạc theo phản xạ né tránh, hơi thở cũng gần như đông lại.
Khi nhận ra thì Diệp Tri Thu đã nhắm mắt lại, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của Đường Nhạc.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Đường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa rồi thực sự là mình nhìn nhầm.
Nhưng ý nghĩ đó vừa nảy ra, Diệp Tri Thu lại mở mắt.
Chỉ là lần này, Diệp Tri Thu không nhìn Đường Nhạc.
Diệp Tri Thu nhìn Kim Bảo Bảo và Lý Thiếu Quân, rất nghiêm túc, rất chăm chú.
Ánh mắt không còn lạnh lùng sắc bén như lúc đầu, mà trở nên rất dịu dàng lưu luyến.
Diệp Tri Thu có ngoại hình rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi màu nâu nhạt pha chút xám, sâu thẳm và xinh đẹp, lúc chăm chú nhìn ai đó giống như người đa tình, là một đôi mắt biết nói.
Đồng thời, đuôi mắt dài hẹp, hơi cong lên, nên khi nóng giận tự nhiên toát ra vẻ kiêu ngạo đáng yêu.
Nhưng dù là sự lạnh lùng sắc bén lúc nãy hay sự dịu dàng lưu luyến bây giờ, đều là điều Đường Nhạc xa lạ.
Diệp Tri Thu vốn luôn vui tươi, rực rỡ, như một hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy, không nên như bây giờ, khó đoán như vậy.
Chỉ là chưa kịp để Đường Nhạc nghĩ nhiều, Kim Bảo Bảo đã tinh ý phát hiện Diệp Tri Thu tỉnh lại.
"Bảo (bối), sao rồi, đầu còn đau không?"
Kim Bảo Bảo lo lắng hỏi liên tục, tay nâng lên nhẹ nhàng chạm vào trán của Diệp Tri Thu.
"Đều là lỗi của đám chóa đó, trưa trời trưa trật còn ép rượu quá đáng."
"Nếu không thì để tớ đưa cậu về nhà trước"