Nhưng Diệp Tri Thu chính là muốn đả kích hắn ta.
Diệp Tri Thu muốn Tề Hâm giống như chính mình trước kia, dần dần mất đi tự tôn, mất đi bản thân, mất hết mọi thứ, khiêm nhường đến mức nằm dưới bùn đất.
Quả nhiên, nụ cười trên môi Tề Hâm cứng lại.
"Thực ra buổi tiệc trưa chúng ta đã gặp nhau.”
Tề Hâm chỉnh lại biểu cảm giải thích.
"Cha tôi và Đào phu nhân là bạn cũ."
Vừa nói, Tề Hâm vừa bước thêm một bước, đưa bó hoa hồng tới trước mặt Diệp Tri Thu.
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên ở buổi tiệc trưa nay, tôi đã bị em quyến rũ."
Những cánh hoa hồng mềm mại cọ vào vạt áo, Diệp Tri Thu lùi lại một bước.
"Xin lỗi.”
“Tôi không thích hoa hồng."
Tề Hâm sững sờ trong giây lát.
Sở thích của Diệp Tri Thu, Đào Nhược Tình đã nói hết cho hắn biết từ nửa tháng trước, Tề Hâm nhớ rất rõ trong lòng.
Rõ ràng là Diệp Tri Thu thích hoa hồng.
Tuy nhiên, dù cho trong lòng đặt nghi ngờ, Tề Hâm vẫn lập tức đặt bó hoa hồng lên góc bàn dài bằng đá cẩm thạch.
"Hoa hồng đại diện cho tình yêu nồng cháy.”
“Tôi nghĩ em sẽ thích."
"Tình yêu?"
Diệp Tri Thu giơ tay gạt bó hoa hồng xuống đất, sau đó chống hai tay lên bàn và ngồi xuống.
Diệp Tri Thu ngồi không đứng đắn, giọng điệu trêu chọc.
"Anh mới chỉ gặp tôi duy nhất một lần, đã muốn bày tỏ tình yêu nồng cháy với tôi? Có phải, tình yêu của anh hơi rẻ tiền rồi không?"
Diệp Tri Thu nói xong cười lớn, vô cùng vô lễ.
Mười chín tuổi, Diệp Tri Thu vốn đã như vậy, kiêu ngạo, bướng bỉnh, tùy tiện...
Do ngoại hình quá mức nổi bật, cư xử vô lễ nhưng Diệp Tri Thu vẫn khiến người khác cảm thấy đáng yêu.
Đường Nhạc uống một hớp rượu, nhìn sắc mặt Tề Hâm đột nhiên trở nên trắng bệch, cổ họng vì cố nén cảm xúc mà nổi lên những đường gân xanh.
“Tôi chỉ nghĩ rằng tình yêu sét đánh là một điều rất đẹp. Nhiều năm qua, tôi cũng chỉ có một lần như vậy.”
Sau một khoảng lặng, Tề Hâm khó giấu được sự bức xúc trong giọng nói.
Hắn đã đứng chỗ này bị người khác chế giễu từ nãy đến giờ, nhưng Diệp Tri Thu vẫn không ngừng sỉ nhục hắn.
Những người trẻ ở bàn bên cạnh yên lặng một lúc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu nhàn nhạt cười nhẹ, xem Tề Hâm như một đứa trẻ bướng bỉnh, không hiểu chuyện.
“Thật sao?”
Diệp Tri Thu hỏi, không biểu lộ cảm xúc gì với câu "tình yêu sét đánh" của Tề Hâm.
“Anh thích tôi, thích vì cái gì?”