"Văn Du, tỉnh dậy."
"Mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa."
"Tỉnh Du lịch suối nước nóng
dậy, chạy mau …"
"Nó leo lên rồi!"
Văn Du chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy một đêm ngủ ngon không mộng, sau khi bị tiếng thúc giục đứt quãng của hệ thống đánh thức, muốn cử động chân, ngay lập tức ý thức được sự dị thường.
Chăn phía dưới nhô lên, có thứ gì đó chui vào trong chăn của cậu, hai chân cậu bị đè lại chắc chắn, xúc cảm lạnh lẽo dớp dính làm da đầu cậu tê dại.
Rì rì —— rì rì ——
Đồ vật dưới thân theo bắp chân của cậu chậm rãi bò lên trên, nửa người dưới của cậu bị lạnh đến cơ hồ mất đi tri giác, chỉ có thể thông qua vị trí chăn nhô lên phán đoán khoảng cách của nó.
Cả người Văn Du nhũn ra, khóc trong lặng yên không một tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến trắng bệch, nước mắt cùng mồ hôi bám vào trên mặt đặc biệt sáng bóng, sau khi dùng răng cắn rách môi dưới cuối cùng cũng khôi phục chút sức lực, cố gắng dùng tay chống di chuyển ra ngoài, di chuyển không đến mười xăng ti mét hoàn toàn không còn sức lực.
"Mày đừng tới đây … hu hu, tao sợ." Văn Du bị dọa sợ đến mức không nói được từ nào để thương lượng với nó, tốc độ bò của nó không tính là nhanh, thậm chí có chút cố hết sức, cho dù như vậy cũng đã đến bụng Văn Du, lần này cậu càng có thể cảm nhận được hình dạng của nó, xúc cảm da thịt cùng cách thức bò sát khiến cậu rất nhanh nghĩ đến đứa bé.
Cậu bị ý nghĩ của chính mình làm cho nín thở, nước mắt lại không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống, đồ vật trong chăn dần dần bò lên trên, chăn chậm rãi rơi ra, lộ ra khuôn mặt thật của nó, là bé quỷ kích thước được mấy tháng tuổi.
Bé quỷ đầu to thân nhỏ, cả người đen kịt, trên người bám vào chất nhầy không rõ, đồng tử nhỏ như mắt kim, mắt trắng dã đến ly kỳ, cứ như vậy không chớp nhìn chằm chằm cậu, tràn ngập ác ý.
"Hệ thống, có phải tôi sắp chết ở đây hay không." Văn Du và bé quỷ liếc nhau một cái chỉ cảm thấy cả người tê dại lạnh lẽo bức người, tay chân hoàn toàn không thể động đậy.
"Kỳ quái, chỗ này của tôi cũng không có thông báo giá trị sinh mệnh hạ thấp đến mức độ cảnh cáo."
Cho dù hệ thống nói như vậy, Văn Du vẫn cảm thấy bản thân sợ là phải mất mạng ở chỗ này, bé quỷ cúi xuống ngực cậu, hai tay ở trước ngực cậu không chút chừng mực sờ loạn, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, nó tìm nửa ngày không tìm được, có chút tức giận, phát ra tiếng nức nở không rõ ý tứ, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Tiếng khóc của bé quỷ không giống đứa bé bình thường, thanh âm bén nhọn chói tai, giống như kim loại va chạm trầy xước, Văn Du nghĩ thầm tao còn chưa khóc thành tiếng sao lại đến phiên mày, liền phát hiện miệng bé quỷ Anh càng lúc càng lớn, răng nanh bén nhọn cũng từ trong miệng mọc ra.
[Cảnh báo giá trị sinh mệnh hạ thấp]
"Du ơi, cậu mau nghĩ cách đi, tên này bắt đầu biến dị rồi!"
Văn Du khóc không ra nước mắt, cậu có cách gì được cơ chứ, trên người hoàn toàn không có sức lực, bé quỷ muốn tìm người bình thường như cậu làm sao có thể nghĩ được, đúng lúc này, cậu đột nhiên nhớ tới thế giới trước kia, lúc ấy thế giới kia có chút kỳ lạ, đàn ông cũng có thể sinh con, tuy rằng cậu không sinh thế nhưng bị ép làm vυ" nuôi, cũng từng chăm sóc một thời gian, bình thường khi trẻ con đói bụng, ngoại trừ phiền não khóc nháo, còn có thể đặt tay vào miệng mυ"ŧ.
Cậu nhìn bé quỷ, thăm dò nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nó đưa tới gần miệng, chỉ thấy nó một miếng cắn chặt, hoàn toàn không để ý răng nanh chọc thủng tay nó.
Văn Du lúc này không còn sợ nữa, một tay đẩy bé quỷ ra, khϊếp sợ nói: "Nó đây là muốn uống sữa! ”
Hệ thống thúc giục: "Thế thì cậu nhanh chóng cho nó ăn đi, nó đói thì sẽ biến đổi, cậu không thể trốn thoát đâu."
Văn Du xoay người xuống giường, bởi vì chân mềm nhũn cả người tê liệt ngã xuống đất, miễn cưỡng đứng lên tìm sữa bột chung quanh phòng, mãi cho đến khi nhiệt độ phòng chợt hạ thấp, tiếng khóc chói tai của bé quỷ cũng càng lúc càng vang dội, mới ý thức được cậu và Lưu Hi cả hai người đều là nam sinh, ai sẽ mang sữa bột tới đây được cơ chứ, nhưng mà lúc này chạy đi đã không còn kịp, du͙© vọиɠ sinh tồn mãnh liệt khiến cho cậu làm ra một hành động khó có thể tin được, cậu ôm bé quỷ lên cởϊ áσ ngủ ra để nó chôn ở ngực mình, tự lừa mình dối người ý đồ gạt trời qua biển.