Văn Du cười hì hì, có chút e lệ: "Thế nào, tôi thông minh thôi, đây đều là kinh nghiệm tôi tổng kết ra ở tổ vật hi sinh, có thể chạy thì chạy, ngàn vạn lần không thể bị bọn họ biết thân phận thật sự của tôi được. ”
"Biết chuyện gì sẽ làm sao?" Hệ thống tò mò hỏi.
Văn Du suy tư một lát, do dự nói: "Bình thường ngày hôm sau sau khi làm xong với bọn họ, tôi sẽ nhận được còng tay còng tay còng chân hoàn toàn mới hoặc là bị cấy chip. ”
Hệ thống liên tục tặc lưỡi, nhìn đứa nhỏ này sợ tới mức đầu óc vẫn không linh quang, thế nhưng ý thức phòng ngừa việc xấu cực mạnh.
Khách sạn được xây theo phong cách điền viên kiểu Trung Quốc, trong sáng tao nhã, Diệp Bạch là vì Tần Văn Trạch mới gia nhập xã thiên văn học, bản thân đối với nghệ thuật càng cảm thấy hứng thú, đang thưởng thức mấy bức bích họa trên hành lang. Văn Du tùy ý liếc mắt một cái, trong tranh ngoại trừ một tiểu nhân đứng đưa lưng về phía cậu, dưới đất tất cả đều là xương trắng đầu lâu, dày đặc âm u, cũng không biết là phẩm vị gì, vừa định rời đi lại cảm giác tiểu nhân trong tranh tựa hồ đang chuyển động về phía cậu.
Cậu theo bản năng lùi về phía sau, gót chân giẫm lên giày của người bên cạnh, lảo đảo được người ta đưa tay khẽ đỡ thắt lưng.
"Sao lại đi không cẩn thận như thế." Trêu chọc giàu từ tính từ phía sau tai truyền đến, Văn Du vừa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của người đàn ông.
Ánh mắt của anh hẹp dài mà lại sắc bén, lông mi dày rậm, đồng tử trong suốt màu hổ phách, phát hiện Văn Du đang nhìn vào mắt mình, còn chớp chớp vài cái, nói: "Tiểu Khả Ái, hoàn hồn. ”
Văn Du lúc này mới phản ứng lại bản thân nhìn chằm chằm mặt người ta quá lâu, liền vội vàng xin lỗi.
Giang Dịch có một vẻ ngoài tuấn mỹ, nói chuyện hài hước dí dỏm, hai ba câu đã khiến cho Văn Du buông lỏng cảnh giác, hai người bắt đầu bắt chuyện.
"Cậu nói cậu vừa rồi thiếu chút nữa té ngã là bởi vì họa động?"
Văn Du gật gật đầu khẳng định, vì thế hai người lại quay trở lại xem thêm một lần nữa, kết quả phát hiện tiểu nhân đưa lưng về phía trước kia, cơ hồ nửa mặt và thân thể đã xoay lại, ngoại trừ tư thế đầu vẫn luôn duy trì về phía đối diện lại đặc biệt vặn vẹo.
"Anh xem nửa mặt và thân thể anh ta đều xoay chuyển." Văn Du kích động đến đưa tay túm lấy ống tay áo của Giang Dịch, cảm giác căng thẳng ở cổ tay áo kích động đến một dây thần kinh nào đó của anh, khiến anh tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Văn Du, kiên nhẫn trấn an nói: "Đây chỉ là một bức tranh sơn thủy bình thường, căn bản không có người, có lẽ cậu đã nhìn nhầm bóng cây ở góc dưới bên phải. ”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào của Văn Du trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mở to hai mắt khó có thể tin được nhìn bức tranh, những đầu lâu trắng toát há miệng tựa hồ đang cười nhạo sự vô tri của cậu.
Giang Dịch thấy biểu cảm của Văn Du đột nhiên mất đi thần thái, nhéo nhéo tay cậu, hỏi: "Là thân thể không thoải mái sao? ”
Văn Du lắc đầu, cậu biết bản thân chắc hẳn là đã bị thứ gì đó theo dõi, thế nhưng một khi muốn mở miệng liền cảm giác sau lưng phát lạnh, hơn mười đôi hốc mắt đen xì đều chăm chú nhìn cậu, gấp đến độ cậu vội vàng muốn kéo Giang Dịch rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
Hành lang nói dài không dài, cũng chỉ mấy chục bước đã đi đến phía cuối cùng, mà Giang Dịch vốn bị Văn Du dắt đi lại chậm rãi đi ở phía sau dừng bước.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Văn Du, anh cười khẽ một tiếng, giơ tay hai người quấn lấy nhau lên, ở mu bàn tay Văn Du dịu dàng hôn xuống: "Tôi còn có chút việc, chỉ đưa cậu đến đây, chúc cậu chơi vui vẻ. ”
Sắc trời hoàn toàn ảm đạm, bóng cây đưa qua đưa lại, trên mặt đất giống như bóng ma gầy dài, Giang Dịch từng bước đi vào sâu trong hành lang, thân ảnh cao gầy mảnh khảnh biến mất trong bóng đêm.
Văn Du rùng mình một cái, trong đầu hỏi hệ thống có ma tồn tại hay không, thế nhưng hệ thống chỉ truyền đến tiếng ồn ào, một lát sau rốt cuộc không còn liên lạc được nữa, khiến Văn Du sợ tới mức vội vàng đẩy cửa ra.
"Văn Du cậu chết ở đâu rồi, tất cả mọi người đều đang chờ một mình cậu đấy."
"Tên quê mùa học phó chủ tịch xã người ta xem tranh, cậu có thể hiểu cái gì cơ chứ?"
Trong đại sảnh Diệp Bạch đang sắp xếp hai người một tổ ở trong phòng, sau khi phát hiện thiếu một người, vốn có thể để cho những người đã thành nhóm rời đi trước, thế nhưng cậu ta cố ý muốn chờ mọi người đến đông đủ rồi mới rút thăm chọn tổ, Diệp Bạch ở trong xã đoàn uy danh đã lâu, mọi người tất nhiên là đem tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Văn Du.
Nhưng mà Văn Du vừa mới "chạy trốn khỏi chỗ chết" không có tức giận, ngược lại rất bình tĩnh, thái độ cực kỳ thành khẩn nói xin lỗi.
Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, mấy ngày nay Văn Du chuyển tính cũng không còn cao ngạo quái dị, ngay cả gương mặt đại trà chỉ có thể coi là thanh tú này cũng nhìn càng thoải mái, không khí hòa bình đã phân chia xong phòng, Văn Du và Lưu Hi cùng chung một phòng.
Lưu Hi chính là nam sinh vừa rồi nhục mạ cậu là "tên quê mùa", trừng mắt nhìn Văn Du một cái trong miệng kêu xui xẻo, tự mình xách hành lý rời đi, Văn Du không dám ở một mình, chỉ có thể vội vàng đuổi theo, đáy lòng âm thầm thở dài, lúc trước luôn có người nói tính tình cậu được nuông chiều thành thói, cần người dỗ dành, sau khi đến thế giới này tính tình càng ngày càng hiền hòa.
Hai người sau khi rửa mặt đều lên giường đi ngủ, ngoại trừ Lưu Hi trước khi đi ngủ châm chọc khıêυ khí©h khiến cho cậu có chút phiền não, bên ngoài cửa sổ tiếng gió trầm thấp mà lại nhu hòa, giống như khúc ru ngủ chuyên chơi cho cậu, thế nhưng chỉ chốc lát sau cậu liền chìm vào mộng đẹp.
Trong rừng núi dần dần tràn ngập sương mù bất thường, rừng cây được sương mù bao phủ đột nhiên biến thành gỗ khô màu đen, cành cây giống như ngón tay gập ghềnh vươn về phía khách sạn, giống như đang khát khao gì đó.
[Biến dị bắt đầu xuất hiện]
Hệ thống một đêm im lặng như tờ bất thình lình đăng tin tức này, Văn Du cố gắng muốn mở mắt suy nghĩ, cuối cùng rơi vào cơn hôn mê.