Chương 1

Dung Hiểu bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Trong giấc mơ, cậu bị bao bọc bởi một lớp sương mù đen dày đặc.

Sau khi thức dậy, mồ hôi lạnh thấm vào lưng. Vốn là có thể thoát khỏi ác mộng, nhưng sau khi mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là bóng tối mù mịt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy..."

Đau đớn chui thẳng vào tủy não xâm nhập vào não bộ, đau đầu như muốn vỡ ra.

Dung Hiểu khó chịu nhíu mày, theo bản năng muốn giơ tay lên che trán, lại phát hiện cổ tay bị vòng kim loại cứng xích lại, muốn giơ tay lên cũng rất khó khăn.

Dung Hiểu giật mình, cảm giác nguy cơ nhất thời tràn vào đại não.

Hắn cố hết sức vung tay, dây xích kéo theo vòng kim loại rung lên, tiếng va chạm quanh quẩn trong không gian kín đặc biệt rõ ràng.

… Cậu… cậu bị bắt cóc sao?

Chẳng lẽ chuyện cậu trộm cốt truyện khổ tình của nam phụ đã bị bại lộ?

Dung Hiểu giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, vừa ổn định thân thể, sống lưng run rẩy lại dán lên một l*иg ngực săn chắc.

Tựa như con thỏ khát vọng đào thoát sau khi rơi vào cạm bẫy bỗng nhiên kề sát vào da của kẻ địch, Dung Hiếu lập tức xù lông. Cậu mở to hai mắt, sửng sốt chừng vài giây, mới chậm chạp kêu ra tiếng.

"——A! Đừng chạm vào tôi! ”

Cậu theo bản năng muốn bò về phía trước, để thoát khỏi vòng tay nóng đến dọa người này, lại bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo, không tốn chút sức kéo cậu lại.

Dây xích kim loại bị kéo ra tiếng động thật lớn, lỗ tai Dung Hiểu sắp bị điếc.

Hắn bị cảm giác sức mạnh mãnh liệt áp đảo, vô thức dừng động tác giãy thoát, miệng run lên, bắt đầu hoảng hốt không chọn đường cầu xin:

"Tôi không trộm usb, tôi, tôi chỉ tìm tài liệu thôi mà… Không phải, usb trống rỗng, tôi vứt nó đi rồi, tôi đã đi đến quán cà phê Internet mở và quét, thấy nó trống rỗng, sau đó tôi vứt nó đi rồi! Tôi không có làm gì cả, anh có thể thả tôi ra được kh… Ưm!”

Người phía sau không nói một lời, lại bỗng nhiên lấy tay mở môi cậu ra, đẩy viên thuốc giấu trong lòng bàn tay vào trong miệng cậu.

Dung Hiểu muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra, gốc lưỡi lại bị ngón tay người đàn ông giữ chặt, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở bất lực.

Viên thuốc ở trong khoang miệng nhanh chóng tan ra, người đàn ông lại bưng một chén nước tới, dùng tay bóp chặt hai má Dung Hiểu, rót nước trộn lẫn với thuốc có vị ngọt nhàn nhạt vào trong cổ họng Dung Hiểu.

"Tôi… Tôi không muốn chết..."

Dung Hiểu cho rằng người đàn ông muốn đầu độc cậu, vạn lần không tình nguyện, nhưng lúc này đã không có bất kỳ cách khắc phục nào. Cậu nhớ tới biệt thự ven biển mình chưa bao giờ ở, còn có mèo tam thể và mèo garfield của cậu, cậu lập tức bật khóc.

"00 không phải là nói như vậy… hu hu hu… Trong bảng điều khiển rõ ràng nói là tôi sẽ không chết mà..."

Dung Hiểu khóc đến nghẹn ngào, nhất thời quên mất mình còn ở trong ngực người đàn ông.

Bỗng nhiên, người đàn ông sau lưng cười khẽ thành tiếng.

Dung Hiểu cho rằng hắn đang cười nhạo mình, đang muốn khóc to hơn, bỗng nhiên bị một thứ ẩm ướt ấm áp đυ.ng vào.

Ngay sau đó, một giọng nói khàn khàn trầm thấp đập vào màng nhĩ:

"Vợ ngốc, sao chồng nỡ để em chết chứ?”

Dung Hiểu dừng lại. Cảm xúc này quá quen thuộc, cậu gần như phản ứng lại ngay giây đầu tiên——

Có một người đàn ông đang hôn cậu.