Khi cậu vừa ngồi xuống, nam sinh kia đã vô cùng thân quen mà nhào đến hòi: “Xin chào xin chào, tôi là Quý Hòa An , cậu là Dương Ngôn Tuấn đúng không. Cậu lớn lên đẹp thật đấy!”
Đây là lần đầu tiên Dương Ngôn Tuấn bị một nam sinh khen là đẹp, cậu liền có chút xấu hổ. Quý Hòa An cười tủm tỉm nhìn cậu quẫn bách mà mặt đỏ bừng lên, đầu lưỡi y khẽ liếʍ lên hàm răng sáng bóng của mình rồi rướn người lên, cắn lên vành tai tròn vo của cậu.
Đột nhiên bị người khác ngậm lấy vành tai khiến Dương Ngôn Tuấn giật mình mà vội vàng đẩy Quý Hòa An ra. Do lực đẩy mạnh khiến hai chiếc ghế tạo ra âm thanh lớn làm cả lớp cùng quay lại đây nhìn hai người.
“Bạn học Dương, cậu có chuyện gì sao?” Thầy giáo Hồng có chút không vui nhìn Dương Ngôn Tuấn.
“Xin lỗi thầy giáo, em sẽ chú ý nghe giảng hơn ạ.” Dương Ngôn Tuấn vội vàng đứng dậy nói xin lỗi thầy.
“Được rồi, nhớ là không được có lần sau đâu đấy, nếu không cậu sẽ biết hậu quả của việc bị trừng phạt là thế nào.” Thầy giáo Hồng cảnh cáo Dương Ngôn Tuấn xong, liền tiếp tục chú tâm vào việc giảng bài.
Còn về Dương Ngôn Tuấn, sau khi ngồi xuống cậu liền kéo ghế mình cách Quý Hòa An một chút.
Quý Hòa An có chút bất mãn về hành động của cậu. Y cũng đẩy ghế ra gần chỗ cậu, sau đó nhanh tay nhanh chân vén áo Dương Ngôn Tuấn lên mà đưa tay sờ vào trong.
Dương Ngôn Tuấn giật mình, vội vàng đè lại bàn tay không an phận trong quần áo mình. Cậu hạ giọng lạnh lùng nói: “Quý Hòa An! Cậu dừng tay lại cho tôi!”
“Tiểu Ngôn à, nghe lời nào, buông tay tôi ra.” Quý Hòa An vẫn mỉm cười tủm tỉm như cũ.
Dương Ngôn Tuấn khẽ cắn môi dưới, nhưng tay cậu vẫn không chịu buông ra.
Lúc này, thầy giáo Hồng bắt đầu gọi học sinh đứng lên trả lời câu hỏi.
Có một học sinh không trả lời được câu hỏi, đầu người đó lập tức nổ tung, óc bắn ra khắp nơi. Lưu Hân thấy mảnh óc bắn gần chỗ mình liền hét ầm lên.
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, Quý Hòa An vẫn không ngừng động tác trên tay lại. Y còn mạnh mẽ đẩy tay cậu ra mà sờ soạng lên núʍ ѵú kiều nộn của Dương Ngôn Tuấn, bắt đầu xoa bóp lên.
“Ưm!” Đầṳ ѵú chưa bao giờ bị sờ qua vô cùng mẫn cảm, rất nhanh, núʍ ѵú cậu đã sưng lên dưới động tác của y.
Dương Ngôn Tuấn muốn dùng tay ngăn cản Quý Hòa An lại, nhưng hai tay của cậu như bị thứ gì đó vô hình trói lại, khiến cậu không thể cử động nổi, chỉ có thể để y tùy ý mà đùa giỡn núʍ ѵú của chính mình.
“Cậu… mau dừng tay lại!” Dương Ngôn Tuấn cắn chặt răng, cố gắng kiếm chế tiếng rêи ɾỉ của mình mà phản kháng nói.
“Tiểu Ngôn à, núʍ ѵú của em mềm quá, niết thật sướиɠ tay làm tôi thấy thích vô cùng.” Ngữ khí của Quý Hòa An vô cùng ôn nhu, nhưng động tác kéo đầṳ ѵú của y lại vô cùng thô lỗ, y niết đầṳ ѵú cậu như một tờ giấy mỏng manh.
“A!” Dương Ngôn Tuấn bị đau mà hét lên một tiếng.
“Bạn học Dương, không phải là tôi đã nói….” Thầy giáo Hồng còn đang định trừng phạt tên học sinh không ngừng ngắt lời giảng của mình này, lại bị Quý Hòa An ngắt lời.
“Thưa thầy, thân thể bạn học Dương không được thoải mái, tôi muốn đưa cậu ấy xuống phòng y tế kiểm tra. Hẳn là thầy không ngại chứ?” Quý Hòa An giơ tay lên, cười nói.
Khuôn mặt của thầy giáo Hồng nở một nụ cười cứng đờ, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Quý Hòa An. “Nếu thế thì bạn học Quý đưa bạn học Dương xuống phòng y tế kiểm tra đi.”
Lúc này, Dương Ngôn Tuấn mới lấy lại được tinh thần, nghe thầy giáo Hồng nói thế liền cảm thấy không ổn, cậu vô cùng kinh hoảng nói: “Em không….”
Nhưng cậu còn chưa kịp nói hết câu thì miệng đã bị lấp kín khiến cậu không thể nói được gì nữa.
Chỉ có thể để mặc Quý Hòa An kéo tay cậu đi ra ngoài.
Lưu Hân vốn vẫn đang thấp thỏm lo âu nhìn thấy Dương Ngôn Tuấn bị một nam sinh vô cùng đẹp trai, rất hợp gu của cô mang ra ngoài, trong lòng bỗng tràn lên một sự ghen ghét khó hiểu.
Trong mắt của cô nàng, lúc này trong lớp còn nguy hiểm hơn bên ngoài nhiều, thế mà Dương Ngôn Tuấn vừa vào đã một mình khuyên NPC đưa cậu thoát khỏi lớp học mà mặc kệ sự sống chết của đồng đội như vậy thật sự quá là độc ác tàn nhẫn.
Người đang bị nữ chính mắng là lòng dạ độc ác tàn nhẫn – Dương Ngôn Tuấn lúc này đang bị Quý Hòa An kéo vào phòng y tế, sau đó bị y ném lên giường.
Cậu bị ném có chút hoa mắt chóng mặt.
Bên kia, Quý Hòa An khóa cửa phòng y tế lại từ bên trong. Sau đó, y bắt đầu đi đến chỗ Dương Ngôn Tuấn, vừa đi vừa cởϊ qυầи áo trên người, làm lộ ra khối cơ bụng 8 múi săn chắc.
Trong mắt y ẩn chứa một loại du͙© vọиɠ đáng sợ làm Dương Ngôn Tuấn càng sợ hãi hơn, cậu hét lớn: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng đến đây!”
Sau đó, cậu cố gắng mở túi đạo cụ mà mình đã gom góp được sau khi vượt qua những phó bản trước đó ra, muốn dùng nó đâm chết Quý Hòa An, nhưng túi đạo cụ lại không tài nào mở nổi, như thế nó chỉ là một cái túi không bình thường.
Vào thời khắc quan trọng lại không dùng được là sao chứ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Dương Ngôn Tuấn gấp đến độ không biết làm sao, mắt thấy Quý Hòa An đã cởi sạch quần áo ra rồi, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng vậy. Cậu bèn không quan tâm tất cả mà nhặt bừa một đồ dùng quanh đó lên mà đâm về phía Quý Hòa An như đang dùng kiếm vậy.