Trên vách tường hành lang vẫn còn đầy những vết máu khô khốc, thậm chí, trên nền đất còn có một ít thịt nát.
Ngôi trường này nhìn qua vô cùng rộng lớn, nhưng toàn bộ kiến trúc bên trong đã bị tàn phá đến bất kham.
Cửa sổ ở mỗi gian phòng học đều bị che kín bởi tro bụi, cửa phòng học cũ nát còn phát ra tiếng “kẽo cà kẽo kẹt” làm mọi người bất an.
Dương Ngôn Tuấn phát hiện những học sinh vừa nãy còn đứng đầy ở hành lang, nháy mắt đã không thấy đâu. Cô giáo Tô đưa bọn họ đến phòng học lớp 12-1, bà ta giơ tay gõ cửa lớp học, kêu lên với người bên trong: “Thầy giáo Hồng, quấy rầy một chút. Hôm nay có học sinh mới chuyển đến, tôi dẫn bọn họ đến lớp thầy, sau này bọn họ là học sinh lớp thầy nhé.”
Thầy giáo hồng đang vô cùng hăng say giảng bài trên bục giảng lúc này mới ngừng lại, nghe cô giáo Tô nói thế liền cười tươi: “Ây chà, cô giáo Tô đối tốt với tôi quá, lại để hết đám học sinh mới đến lớp tôi thế này thật sự là cô quá quan tâm đến tôi luôn.”
Cô giáo Tô vẫn duy trì nụ cười cứng đờ như trước, nói với thầy giáo Hồng: “Được rồi trách nhiệm của tôi đã hoàn thành, tôi đi trước đây. Thầy nhớ chăm sóc bọn nhỏ thật tốt đấy nhé!” Trước khi đi, cô giáo tô còn ý vị thâm trường nói.
Lưu Hân tỏ vẻ sợ hãi mà túm lấy cánh tay của Dương Ngôn Tuấn, thân thể cố tình dính sát vào người cậu.
Dương Ngôn Tuấn cảm nhận được đôi vυ" mập mạp đang cọ vào tay mình, nội tâm cậu không hề gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng tránh thân thể của mình đi.
Sau khi thân thể cậu cách xa đôi vυ" kia, cậu tỏ vẻ xấu hổ nói với Lưu Hân: “Lưu Hân à, cô đừng dính sát vào tôi như thế.”
“Nhưng em…. Em thấy hơi sợ.” Lưu Hân làm bộ yếu đuối nói.
Vừa nghe thấy Lưu Hân bảo sợ hãi, bốn người đàn ông bên cạnh liền vội vàng sôi nổi an ủi cô nàng.
Thấy mình không được để ý đến khiến nụ cười trên mặt thầy giáo Hồng có chút trầm xuống, Dương Ngôn Tuấn thấy thế liền ho khan vài tiếng nhắc nhở bọn họ, sau đó lễ phép cúi đầu chào thầy giáo Hồng: “Em chào thầy giáo Hồng.”
“Ây chà, cậu học sinh này không tồi đâu.” Thầy giáo Hồng thấy học sinh lễ phép như vậy, thái độ đối với Dương Ngôn Tuấn cũng hiền lành đi nhiều.
Sau đó, ông ta nhìn đám người Lưu Hân ở đằng sau, sắc mặt không tốt nói: “Các cô các cậu theo tôi vào lớp.”
Sau khi vào lớp học, đám học sinh đang ầm ĩ trong lớp tức khắc liền im lặng, tất cả đều cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn không hề ngẩng đầu lên.
Mà nhìn bọn họ cứ nhìn chằm chằm như vậy, khiến người khác nhìn vào không kiềm được mà dựng lông tơ lên.
“Đến đây, các cô các cậu tự giới thiệu đi. Cậu bắt đầu trước đi!” Thầy giáo Hồng có vẻ vô cùng yêu thích Dương Ngôn Tuấn, vừa vào đã bảo cậu giới thiệu trước.
Trong phó bản bị Npc đặc biệt ưu ái cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nói không chừng nó đang tính toán làm sao để cho bạn chết đẹp mắt luôn mất.
Những đồng đội đang đứng bên người Dương Ngôn Tuấn thấy vậy liền lùi lại đứng cách xa cậu một đoạn như đang tránh ôn thần, cả đám nhìn cậu với ánh mắt đồng tình.
Dương Ngôn Tuấn thấy vậy trong lòng liền lắc đầu, đúng là một đám bạch nhãn lang, làm thế không sợ cậu biết sao?
“Tôi là Dương Ngôn Tuấn.” Dương Ngôn Tuấn nở một nụ cười ôn hòa giới thiệu chính mình.
Ngay khi cậu vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén dừng lại trên người mình. Ánh mắt ấy dường như đang nhìn xuyên qua quần áo nhìn lên thân thể bên dưới của cậu.
Dương Ngôn Tuấn dừng một chú, xem như không có việc gì mà nghe những người khác lần lượt giới thiệu. Bỗng, mông cậu bị vuốt nhẹ một cái.
Trong lòng Dương Ngôn Tuấn giật mình vội vàng nhìn sang thầy giáo Hồng đang đứng bên cạnh. Thế nhưng đôi tay của thầy giáo Hồng vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, không hề cử động một chút nào.
Chẳng lẽ cậu gặp ảo giác sao? Nghĩ vậy, Dương Ngôn Tuấn đành thu hồi ánh mắt nghi hoặc lại, tiếp tục chú tâm lắng nghe. Cậu không phát hiện ra, ánh mắt của thầy giáo Hồng bỗng lóe lên một tia sợ hãi.
Sau khi tất cả học sinh mới giới thiệu xong, thầy giáo Hồng liền sắp xếp vị trí cho bọn họ. Bọn họ không được phép tự chọn vị trí ngồi, chỉ có thể theo sắp xếp của thầy giáo chia nhau ra ngồi cạnh các NPC.
Mọi tính toán trong lòng Lưu Hân thất bại hoàn toàn, cô nàng nhìn NPC ngồi cạnh nở một nụ cười ác liệt mà sợ hãi vô cùng.
Bạn cùng bàn với Dương Ngôn Tuấn là một nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời, mày kiếm mắt sắc cùng với làn da màu lúa mạch khiến y càng thêm quyến rũ.