Chương 5

Thẩm Mặc hơi sửng sốt, anh mơ hồ hiểu Thẩm Nhạc sợ hãi cái gì.

Hai tay đặt trên eo Thẩm Nhạc, anh ôm Thẩm Nhạc lên như một đứa trẻ, để người ngồi trên ngực mình, mở cửa bước ra ngoài.

"Được, vừa mở cửa tôi liền ném anh ra ngoài, nếu không sâu bọ sẽ theo tôi vào nhà."

Thẩm Nhạc sợ tới mức vùi đầu vào một bên cổ của Thẩm Mặc, hơi thở gấp gáp của cậu phả vào tai anh, biểu hiện ra nội tâm lo lắng của chủ nhân thân thể này.

"Huhu... Hay là em ném gấu nhỏ vào trước rồi mới vứt anh được không?"

Cậu sợ đến mức nước mắt trào ra.

“Tại sao?” Thẩm Mặc khó hiểu.

Thẩm Nhạc trìu mến dụi dụi vào cổ anh, thanh âm tràn đầy ngưỡng mộ: “Em là một anh hùng vĩ đại, phải bảo vệ đế chế, giữ lại em có thể gϊếŧ nhiều trùng bọ hơn. Còn gấu nhỏ thì phải sạc điện, ngày mai anh vẫn muốn dùng nó để gửi tin nhắn cho mẹ."

Thẩm Mặc cố ý bỏ qua nửa sau, anh rất hài lòng với lời nịnh nọt của tiểu phế vật này.

Cảm nhận được làn da có chút lạnh ở dưới lòng bàn tay, Thẩm Mặc đi được nửa đường liền quay vào phòng, lấy một chiếc áo khoác từ trên móc áo khoác cho Thẩm Nhạc, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Đột nhiên bị bóng tối bao trùm, thân thể Thẩm Nhạc cứng ngắc, thịt trên mông căng cứng, cả người run rẩy giống như một con thỏ bị dọa, hai tay ôm chặt lấy cổ Thẩm Mặc, khiến anh có chút không thoải mái.

“Được rồi, chúng ta trở về.” Thẩm Mặc vô ý thức thả chậm ngữ khí, đeo cặp sách nhỏ lên cánh tay, vỗ vỗ lưng Thẩm Nhạc hai cái, ôm cậu đi trở về.

Lúc trở lại, Thẩm Mặc cố ý tăng tốc, dáng người anh cao, chân dài, nếu không phải lúc ra ngoài cố ý trêu chọc Thẩm Nhạc, đã không để cậu ở bên ngoài hít gió lạnh lâu như vậy.

Mãi cho đến khi Thẩm Nhạc hoàn toàn bị nhiệt độ trong phòng bao phủ, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Nhạc mới tăng lên một chút.

Cậu không thể tin nhìn con gấu đang ngủ và chiếc cặp sách nhỏ treo trên cánh tay người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh “Oa, em trai thật lợi hại, em không sợ chút nào, còn có thể mang chúng ta trở về an toàn!"

Thẩm Nhạc thật sự cảm thấy em trai mình thật lợi hại, buổi tối mẹ cậu cũng không dám cùng cậu ra ngoài lấy đồ, nhưng em trai lại dẫn cậu đến đó.

Cánh tay Thẩm Mặc hơi đau, anh lật ngược Thẩm Nhạc lại, dùng bàn tay to nhéo lên bờ mông mềm mại, trong lòng thở dài, mặt không chút thay đổi, “Còn động nữa, sẽ ngã xuống.”

Lúc này Thẩm Nhạc mới trở nên an tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn rất kích động, điều này có nghĩa là đêm nay cậu cũng trở thành một anh hùng nhỏ rồi.

Có thể là kích động ngủ không được, khi Thẩm Mặc đặt cậu trở lại giường phòng khách, Thẩm Nhạc đã nghĩ như vậy.

Cậu nhìn Thẩm Mặc đắp chăn cho cậu, tắt đèn cho cậu, cuối cùng đóng cửa đi ra ngoài.

Phòng ngủ chìm trong bóng tối, Thẩm Nhạc không thích cảm giác u ám này chút nào.

Cậu ôm chặt lấy gấu nhỏ đã được Thẩm Mặc giặt khô, ngửi thấy mùi chanh tươi mát trên người, Thẩm Nhạc đột nhiên nhớ tới mùi thơm ấm áp trong vòng tay em trai.

Sau khi mở mắt đếm được một nghìn ba trăm con cừu, Thẩm Nhạc ngồi dậy xuống giường, rón rén đi tới cửa phòng Thẩm Mặc với gấu nhỏ trong tay.

Cậu nín thở ấn vào nắm đấm cửa, cứ như vậy, không phát ra chút tiếng động.

Trong phòng Thẩm Mặc có chút ánh sáng, chiếc đèn ngủ hình trụ tỏa ra vầng hào quang mát mẻ, Thẩm Nhạc rón rén đến bên giường, vén chăn của Thẩm Mặc lên chui vào.

Thẩm Mặc nằm nghiêng ngủ, Thẩm Nhạc quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của em trai một hồi, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán anh, giống như khi còn bé, từ trán đến môi.

Cảm nhận được xúc cảm trên đầu ngón tay mềm mại, Thẩm Nhạc trong lòng ngọt như ăn mật, đem cánh tay Thẩm Mặc mở ra, thu nhỏ thân thể, chui vào trong lòng Thẩm Nhạc.