Chương 2: Bóp cằm

Đập vào mắt cậu là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, nói năng cẩn trọng, mặc trang phục quân nhân.

Lục Quân Thần cảm thấy rất áp lực, nhưng vẫn ép buộc mình lấy lại tinh thần đối mặt với việc đàm phán tiếp theo.

Hàn Kính Chi ngồi bên cạnh Lục Quân Thần, hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Lục Quân Thần muốn lui về phía sau một chút, không ngờ lại cảm nhận được luồng tin tức tố càng nồng đậm hơn, chỉ có thể cố gắng khiến cho thân thể mình cứng đờ, không để cho đối phương nhận ra mình bối rối.

Nhưng tất cả đều rơi vào trong mắt Hàn Kính Chi, lộ ra một tia hứng thú quan sát người trước mặt, "Nói đi, muốn nói chuyện gì?" Hắn vắt chéo chân chờ người đối diện đáp lại.

"Tôi muốn đưa ra một thỉnh cầu, nếu Hàn tiên sinh chấp nhận hôn phối, chúng ta có thể duy trì quan hệ ngoài mặt thôi được không, nếu Hàn tiên sinh muốn tìm người khác ở bên ngoài tôi cũng sẽ không hỏi dù chỉ là một câu, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý chuyên tâm vào nghề nghiệp của tôi, nếu Hàn tiên sinh không muốn như vậy có thể mong ngài từ chối hôn phối hay không?" Lục Quân Thần cố gắng khiến cho giọng điệu của mình có vẻ trấn định và thành khẩn.

Hàn Kính Chi nghiêng người về phía trước, "Dựa vào cái gì? Theo như tôi biết, Lục tiên sinh, cậu cũng không có đường mặc cả với tôi, cậu nói đúng không?", mặt hai người cách nhau không đến mấy cm, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, mà Hàn Kính Chi vừa nói xong, liền đưa tay bóp cằm Lục Quân Thần, không cho phép đối phương né tránh.

Lục Quân Thần không thể tránh thoát bị pheromone đập vào mặt khiến cho cho choáng váng, đầu óc vốn thanh tỉnh nay có chút mơ hồ, hiện tại lại bị Hàn Kính Chi trước mặt động tay động chân, không khỏi có chút tức giận, đưa tay từ chối người đàn ông trước mặt, "Buông tay! Ngay cả khi anh không chấp nhận đề nghị của tôi, anh cũng không thể làm thế.”

Bởi vì quấy nhiễu pheromone, khiến cho lục Quân Thần từ chối có vẻ yếu đuối vô lực, bỗng nhiên Hàn Kính Chi dựa đầu sang một bên, vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi cọ xát vào tai Lục Quân Thần, từ trên lỗ tai cảm nhận được hơi thở nóng ẩm, khiến cho Lục Quân Thần đơn thuần không khỏi phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, vừa nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của mình vội vàng cắn môi dưới, không muốn cho đối phương biết, nhưng tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ kia đã sớm bị đối phương thu vào trong tai.

"Rất đáng tiếc, tôi vô cùng hài lòng với cậu, cho nên tôi sẽ không từ chối kết quả hôn phối, tôi nghĩ chúng ta sẽ ở chung rất tốt." Hàn Kính Chi tựa vào bên tai Lục Quân Thần nói ra lập trường cường ngạnh của mình, nhưng từ góc độ người thứ ba, lại cảm thấy hai người tựa hồ như một đôi tình nhân đang nói chuyện rất tình cảm, nói xong nhẹ nhàng cắn lấy dái tai của cậu, có thể cảm nhận được đối phương run rẩy nhẹ nhàng lại ra vẻ trấn định, biết đối phương hiện tại bất lực phản kháng lại mình