Bạch Trà lại không biết, bởi vì một viên thuốc mà phòng phát sóng trực tiếp của cô liền nóng lên.
Vương Húc Minh ôm Bạch Trà đang nằm dưới đất lên, vòng qua người lễ tân, đi trở về.
Ánh mắt của Bạch Trà chạm phải lễ tân.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như, cô nhìn thấy lễ tân mỉm cười.
Nhưng mà, nụ cười này của anh ta, cũng không thân thiện cho mấy.
Bạch Trà có thể cảm giác được, bên trong nụ cười kia ẩn chứa sát ý vô tận.
Chỉ là cô cũng không để ý lắm mà thu lại ánh nhìn.
Dù sao thì cô cũng muốn gϊếŧ lễ tân.
"Bạch Trà? Em bị sao vậy?" Giọng nói của Tiêu Hiểu từ chỗ cầu thang truyền xuống, gương mặt tái nhợt, chị ấy đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Bạch Trà thì vẻ mặt lo lắng, vội vàng bước nhanh về bên này.
Vẻ quan tâm trên mặt không giống như giả bộ, chẳng qua chỉ ở chung với nhau một buổi chiều mà thôi, vậy mà lại thật lòng thương Bạch Trà?
Bạch Trà lắc đầu, nói: "Em không có việc gì, còn chị? Lúc em tỉnh dậy thì thấy chị đang ngủ, nên không dám gọi chị dậy."
"Không có việc gì ... chị cũng vậy ...."
Tiêu Hiểu vừa tỉnh thì liền nhìn thấy thân thể của mình còn đang nằm trên giường, Bạch Trà cũng vậy.
Còn có, hai con quỷ đang xà nẹo bên thân thể các cô.
Ngoài cửa sổ thì có giọng nói đầy mê hoặc, thiếu chút nữa cô đã bị dụ dỗ mà xốc rèm cửa lên.
May mắn nghe thấy dưới lầu không biết là có tiếng động gì truyền tới.
Lúc này cô mới chậm lại, phía sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, tính toán đi ra ngoài nhìn xem.
Kết quả, vừa đẩy cửa ra liền thấy thi thể của Chung Mãn đang nằm đó, cô kiểm tra cái chết của cậu ta một chút, sau đó mới đi xuống lầu.
"Nếu như quý khách đều là buổi tối không ngủ được như đã nói, vậy không bằng chơi boardgame đi, có lẽ thời gian sẽ trôi qua rất nhanh không chừng?" Lễ tân ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
Vẻ mặt nghiền ngẫm, anh ta nhìn một vòng những người ở đây.
"Trái phải còn lại năm người, nếu không tốc độ lên, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nói xong, anh ta liền cầm đèn đi mất.
Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Chờ đã, chỉ còn lại có năm người?" Tiêu Hiểu liếc nhìn một cái, nhân số trong sảnh, vừa vặn năm người bọn họ.
"Thái Ca cũng đã chết rồi?" Chị ấy có hơi ngạc nhiên.
"Thằng đó phạm phải quy tắc tử vong." Vương Húc Minh nói: "Nếu như bắt chúng ta chơi boardgame, vậy em ..."
Câu kế tiếp đúng là nói với Bạch Trà.
Bạch Trà ý bảo cậu ta đặt mình lên ghế sô pha, cố gắng làm dịu cơn đau lại một chút, sau đó cô hỏi hai vấn đề.
"Bạn cùng phòng với anh là chết như thế nào, lúc các người tỉnh lại có nhìn thấy thân thể của chính mình không?"
Câu trước là nói với Vương Húc Minh, câu sau là với mọi người.
Trông cô có vẻ đã bày ra một ít tính công kích, không giống trước kia, nhu nhược không có chủ kiến.
Bởi vì, rõ ràng là Thái Ca rất có thể đã chết trong tay cô, tuy rằng không biết cô đã làm như thế nào, dù sao thì tóc đuôi ngựa và trai mắt kính đối với cô đã thay đổi cách nhìn.