Xung quanh rất u ám, khi ngọn đèn xuất hiện, chẳng những nó không khiến cho không gian thoạt nhìn có vẻ sáng lên, ngược lại, càng làm nổi bật sự âm trầm.
Vương Húc Minh không hề thay đổi vẻ mặt mà đánh giá lễ tân, giờ phút này, gương mặt và làn da của anh ta đã có khuynh hướng không khác gì con người.
Nói thật ra, như thế này mới là bất thường.
Cũng có một nhánh nhiệm vụ gắn với NPC lễ tân này, chẳng qua nó không có liên quan quá nhiều với nhiệm vụ chính, chỉ cần không bị kích phát ra, trên cơ bản, lễ tân là an toàn.
Đương nhiên, điều kiện trước nhất là phải tìm được quy tắc chính xác, nếu như phạm vào quy tắc tử vong, thì lễ tân cũng sẽ gϊếŧ người.
Mà trên thực tế, Vương Húc Minh cũng mới biết được hóa ra lễ tân cũng có thể chơi như vậy, ví như còn có thể dẫn người đi ra ngoài.
Bởi vì không ai trả lời, gương mặt của lễ tân trông có vẻ cổ quái hơn vài phần.
Anh ta có gương mặt rất xuất chúng, thời điểm còn là mặt thạch cao thì cũng đã nhìn ra được, đường cong có thể nói là hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Ngoại trừ cặp mắt tối đen bên ngoài, thì người chơi rất khó nhớ kỹ diện mạo của anh ta.
"Vì sao không ai lên tiếng vậy? Bộ các vị đã làm chuyện xấu gì à?"
Vương Húc Minh nở một nụ cười mỉm.
"Không có việc gì, chỉ là buổi tối không ngủ được, nên đi dạo một chút, sao anh lễ tân lại ở chỗ này?"
"À, thấy có người đến phòng bếp ăn vụn, lại nhớ tới lúc chiều có khách phàn nàn đồ ăn không sạch sẽ, cho nên tôi đi dọn dẹp một chút, thuận tiện ...."
Anh ta nghiêng người, thuận tay vặn công tắc trên tường.
Ánh đèn bật sáng, chiếu rõ cả sảnh trước và nhà ăn dân túc.
Vương Húc Minh vừa nhìn một cái liền thấy được toàn bộ cảnh tượng trong nhà ăn.
Trên sàn có vũng máu.
Ngã vào đó là một kẻ cao to vạm vỡ, là Thái Ca.
Chỗ ngực của gã rõ ràng là bị người ta xé rách, trái tim nát bét sắp rớt ra.
Đôi mắt trừng lớn, biểu cảm trên mặt quá không bình thường, là cái loại khó mà miêu tả, có điên cuồng, có thỏa mãn, còn cả kinh ngạc.
Mà làn da bên ngoài của gã, thì đã ám màu xám trắng, so với màu da trước kia của lễ tân thì có vẻ như là có chung một loại trạng thái.
Trừ tên này ra, thì bên cạnh còn có một thân ảnh khác, đúng là Bạch Trà.
Cô suy yếu nằm trên mặt đất, thoạt nhìn không giống như đang hôn mê, hơi thở thoi thóp, nhưng hiển nhiên là chưa chết.
Trên người cũng không thấy có vết thương, nhưng mà, nơi này vẫn còn lưu lại một thứ hơi thở khủng bố, rõ ràng phát ra từ trên người cô, hơi thở của Tà Thần.
Bên cạnh cô, là một tờ rơi đã được mở ra.
Vương Húc Minh nghĩ tới khả năng nào đó, hít vào một hơi khí lạnh.
Cho nên, Tà Thần là do Bạch Trà này gọi về?
Cô gái này điên rồi ư?
Không đúng, cô làm thế nào mà vẫn còn sống sót?
Vương Húc Minh nhìn về phía lễ tân.
Chỉ nghe anh ta nói: "Thuận tiện phát hiện vị khách này có vẻ như là bị bệnh rất nặng, đang định gọi mấy người đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi."