Chương 15

Câu chuyện tiếp tục như sau:

---

Có người cười nói: “Mấy người thích bị đàn ông áp đảo, có phải uống thuốc cũng chỉ có tác dụng trong ba phút không? Bằng không sao lại phải dùng mặt sau để kí©h thí©ɧ?”

“Có lý do, dù sao cũng chỉ là một ấm thuốc không có tác dụng gì, có thể hiệu quả đến đâu? Phụ nữ cởi hết nằm cạnh hắn có lẽ cũng không thể đứng dậy nổi.”

Những người này đều là những kẻ sống buông thả, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng. Mới vừa trưởng thành, đấu đá lung tung, đầu óc không ra sao, chỉ biết tận hưởng những trò tiêu khiển tầm thường.

Bỗng nhiên, một tiếng “Phanh ——” vang lên, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Lương Tư Nghiên đá văng cửa phòng thay quần áo, quét ánh mắt sắc lạnh quanh phòng.

Mặt hắn nghiêm nghị, không ai dám tiếp tục đùa giỡn.

Những người này có lẽ là những kẻ ngày thường nịnh bợ, không biết Lương Tư Nghiên có thể làm gì.

“Lương, lương ca.” Có người gọi hắn, không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Lương Tư Nghiên vẫn đứng yên, không nói gì. Đợi mọi người gọi thêm một lần nữa, hắn mới quay lại nhìn họ, sắc mặt không vui: “Nói ầm ĩ cái gì? Phòng thay quần áo không thể giữ yên tĩnh sao? Không biết phải giữ trật tự một chút à?”

Mọi người: “……”

Phòng thay quần áo có quy định này sao?

Chưa kịp hiểu rõ vấn đề, Lương Tư Nghiên đã bước ra khỏi phòng, lưng quay về phía họ, vẻ mặt không hài lòng.

Tại sao lại như vậy? Hắn không hiểu sao mình lại muốn làm cho bọn họ im lặng đến vậy.

Hắn cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.

Vì không hiểu được cảm xúc của mình, Lương Tư Nghiên ngồi ngây người cả ngày ở câu lạc bộ.

Cùng lúc đó, Thẩm Chu Nhiên cũng ngủ suốt cả ngày.

Kỳ thực, giấc ngủ của cậu không yên ổn, lúc tỉnh lúc ngủ, liên tục bị đau đớn tra tấn. Cuối cùng, bác sĩ phải tiêm cho cậu một chút thuốc giảm đau để kiểm soát cơn đau, lúc này hắn mới hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Khi cậu tỉnh lại lần nữa, đã là chiều ngày hôm sau.

Thẩm Chu Nhiên mở mắt, nhìn trần nhà một lúc, rồi từ từ lấy lại lý trí.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.

Thẩm Chu Nhiên quay đầu, ngạc nhiên khi thấy người đứng bên cạnh: “Anh hai? Sao anh lại ở đây?”

“Nghe Tôn thúc nói ngày hôm qua cậu đã thay thuốc.” Thẩm Lạc Châu nhìn tay trái của hắn, nơi có băng gạc quấn chặt, che dấu miệng vết thương.

Thẩm Chu Nhiên theo bản năng rút tay về dưới chăn.

Thẩm Lạc Châu nhìn thấy, nói: “Trốn cái gì, tôi không mắng cậu đâu.”

Tối hôm qua, Tôn thúc và Thẩm Lạc Châu đã bàn luận về việc thay thuốc, nói rằng vết thương của Thẩm Chu Nhiên rất nghiêm trọng, suýt nữa thì không qua khỏi. Tôn thúc còn nói, dù đau đớn như vậy, Thẩm Chu Nhiên vẫn cố gắng không để lộ cảm xúc và cười để không khiến người khác lo lắng.

“Đau không?” Thẩm Lạc Châu hỏi, âm điệu có chút khác thường.

Thẩm Chu Nhiên nằm trên giường, nhìn hắn, tay phải nhẹ nhàng vươn ra gọi: “anh lại đây.”

Thẩm Lạc Châu tiến gần hơn, cúi người xuống: “Cần tôi giúp gì không?”

“Lại gần hơn chút.” Thẩm Chu Nhiên lắc đầu, vỗ vỗ giường, ý bảo hắn ngồi xuống.

Thẩm Lạc Châu ngồi xuống bên cạnh giường.

Hai người ở rất gần, Thẩm Chu Nhiên có thể cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể đại ca, một loại không khí khô ráo và lạnh lẽo, mang theo chút hương cam.

Cậu cố gắng ngồi dậy.

Thẩm Lạc Châu giữ tay hắn, hỗ trợ cậu ngồi dậy.

Thẩm Chu Nhiên nắm chặt cổ áo của Thẩm Lạc Châu, không buông ra, rồi chậm rãi tựa đầu vào vai hắn, toàn thân mệt mỏi, như muốn cuộn tròn trong vòng tay anh trai.

Thẩm Lạc Châu cảm nhận được sức nặng trên vai, lặng lẽ nhìn xuống đầu Thẩm Chu Nhiên, không đẩy cậu ra.

Thẩm Chu Nhiên tìm được vị trí thoải mái, nghe tiếng tim đập trầm ổn của Thẩm Lạc Châu, một nhịp lại một nhịp.

“anh hai.” Hắn mở miệng gọi.

“Ừm.”

“Anh hai……”

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Chu Nhiên áp mặt vào ngực Thẩm Lạc Châu, giọng nói không rõ ràng. Cậu càng siết chặt cổ áo của đại ca.

“Anh hai Chu Nhiên gọi tên anh hai, mi mắt run nhẹ, hai chữ lặp đi lặp lại, cuối cùng trở thành những âm thanh run rẩy, mơ hồ nói, “Em đau quá, rất sợ hãi……”

“Ngày hôm qua em đau quá……”

“Đau đến mức em ước gì có thể cắt tay mình đi, không bao giờ phải chịu đựng nữa……”

Thẩm Lạc Châu sững sờ.

Tôn thúc và hắn nói rằng, Thẩm Chu Nhiên đã cố gắng không để lộ cơn đau, nhưng giờ đây, cậu như lột bỏ lớp vỏ cứng rắn, bộc lộ cảm xúc mềm yếu nhất của mình.

Nếu như bạn chăm sóc một đóa hoa hồng, bạn sẽ thấy nó rất cảnh giác với người lạ, nhưng lại rất mềm mại và tin tưởng khi ở gần bạn.

Hãy trân trọng đóa hoa hồng đó.

Thẩm Lạc Châu rũ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Chu Nhiên, giọng điệu ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra: “Xin lỗi, tôi đáng lẽ phải ở đây ngày hôm qua.”

Thẩm Chu Nhiên lắc đầu.

Sợi tóc cọ qua cằm Thẩm Lạc Châu, mang đến một chút ngứa ngáy.

“Em rất muốn ở bên anh, nhưng không nghĩ rằng anh lại cần phải xin lỗi.”

“Nếu cậu nói ra, tôi có thể chia sẻ nỗi đau với cậu. Có lẽ nỗi đau sẽ giảm bớt đi một chút.”

Thẩm Chu Nhiên gối đầu lên vai anh trai, nhẹ nhàng nói.

Như vậy, cậu không cần phải tỏ ra kiên cường nữa.

Trong phòng bệnh, hai người ôm nhau trong sự yên tĩnh.

Thẩm Chu Nhiên như người sắp chết đuối, nắm chặt cơ hội cuối cùng để được cứu.

Một lúc sau, Thẩm Lạc Châu mở miệng: “Khi xuất viện, về nhà đi.”

Thẩm Chu Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn.

Thẩm Lạc Châu nói: “Về Thẩm gia.”

Dù Thẩm Chu Nhiên có thay đổi thế nào, Thẩm Lạc Châu vẫn sẵn sàng tin tưởng cậu một lần nữa.

Thẩm Lạc Châu chưa từng nói những điều này với bất kỳ ai, ngay cả cha mẹ cũng không.

Hắn thực sự rất muốn, rất muốn thấy đôi mắt cong của Thẩm Chu Nhiên gọi mình là anh hai một cách dịu dàng.

Thẩm Chu Nhiên không nói gì cả, chỉ gọi một tiếng: “Anh hai.”

Thẩm Lạc Châu đáp lại: “Ừm.”

Thẩm Chu Nhiên cảm thấy, hôm nay anh hai đối xử với mình đặc biệt ôn nhu, mỗi một lần gọi tên đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.

“Em sợ, sợ bọn họ nhìn thấy em… không vui.”

---------------------

Từ chương sau đổi xưng hôi của Thẩm Lạc Châu từ tôi-cậu sang anh-em, hai anh em nhà này đã mở lòng với nhau hơn một chút rồiii vui quá đi