“Đây là Thẩm gia tiểu thiếu gia? Đúng là đẹp trai thật.”
“Đẹp cũng không có ích gì, đầu óc không được minh mẫn.”
“Nghe nói hắn trong lúc vội vã người nhà đều không cần, rồi còn tự sát gây rối ở bệnh viện... Không phải để chúng ta có việc làm sao?”
“Ừ, nhỏ tiếng chút.”
Những âm thanh ồn ào làm Thẩm Chu Nhiên từ trạng thái hôn mê dần tỉnh lại.
Trên giường bệnh, người đang được truyền dịch từ từ mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn ra thế giới qua lớp dưỡng khí, thở ra sương mù mơ hồ qua mặt nạ bảo hộ, trông rất yếu ớt.
“Đừng nói nữa, cậu ấy tỉnh rồi!”
Bác sĩ, ngoài việc điều chỉnh ống dưỡng khí trên mặt Thẩm Chu Nhiên, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Âm thanh của bác sĩ như từ xa vọng lại.
Thẩm Chu Nhiên từ từ mở mắt, cảm giác như đang trong cơn mê. Ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài qua lớp mặt nạ bảo hộ, hơi thở mơ hồ, sắc mặt tái nhợt.
“Thẩm Chu Nhiên, cậu nghĩ như vậy có thể thu hút sự chú ý của tôi sao? Chỉ khiến tôi càng ghê tởm hơn thôi.”
“Dù cậu chết một trăm lần hay một nghìn lần cũng không thể xóa bỏ những việc cậu đã làm!”
“Tôi đang nói chuyện với cậu, sao cậu không nghe?”
Thẩm Chu Nhiên cố gắng cử động, muốn nâng nửa người trên, nhưng lại bất lực ngã xuống. Cậu nhẹ nhàng gọi tên người đứng trước mặt, âm lượng yếu ớt, như gió thoảng qua không trung.
“…… Lương Tư Nghiên.”
Cậu không thể lớn tiếng hơn vì vẫn còn ảnh hưởng của thuốc mê và mất máu nhiều. Đầu óc choáng váng, tâm trí lơ lửng.
Nếu không phải trong phòng bệnh có hai người, Lương Tư Nghiên có lẽ đã không nghe thấy lời này.
“Chính là tôi đây, cậu không phải muốn gặp tôi sao? Giờ thì tôi đến, có vui không?” Giọng Lương Tư Nghiên đầy sự mỉa mai. Dù đối diện với Thẩm Chu Nhiên tái nhợt không còn chút sức sống, hắn vẫn không giảm bớt sự ác ý, thậm chí còn thêm phần quyết liệt hơn. “Thẩm Chu Nhiên, nếu cậu muốn chết thì chết đi, đừng sống nửa sống nửa chết làm phiền chúng tôi.”
Thẩm Chu Nhiên im lặng, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Từ nhỏ, cơ thể cậu đã yếu, và sau một năm bị bệnh nặng, cậu phát hiện mình đang sống trong một câu chuyện vạn nhân mê, còn bản thân là một nhân vật phụ bệnh tật và yếu đuối. "Cậu" không ngừng tìm cách tự sát để thu hút sự chú ý của bốn nhân vật chính, trở thành trò cười cho toàn bộ vòng xã hội, và cuối cùng gặp phải tai nạn xe cộ không thể cứu chữa, ra đi.
Thẩm Chu Nhiên không tin vào số phận, càng không tin rằng mình sẽ trở thành nhân vật phụ không có đầu óc, giống như một kẻ pháo hôi ngốc nghếch trong câu chuyện.
Cậu cảm thấy mình như bị trêu đùa bởi chính số phận, và sau cái chết của luyến ái não, cậu không còn tỉnh lại nữa cho đến giờ.
Trong đầu cậu tràn ngập ký ức không thuộc về mình. Một người xuyên vào thân thể cậu, sống động trong nhóm các nhân vật chính, sử dụng nhiều thủ đoạn nhỏ để khiến người khác phải cười. Một lòng nghĩ rằng mình mới là nhân vật chính, mọi người nên yêu mình.
Lý do là cậu có thể xuyên vào và còn giống như các nhân vật chính.
Hiện tại ai cũng biết, Thẩm gia tiểu thiếu gia là người điên cuồng, một lòng bám lấy nam nhân, không thể sống nếu không có họ.
Dán một cái còn có khả năng được khen ngợi, nhưng dán bốn cái thì...
Thẩm Chu Nhiên không thể đánh giá.
Luyến ái não, sau một năm diễn vai không được đáp lại, cuối cùng đã phát điên, và mấy ngày trước đã gọi điện cho bốn nhân vật chính, tự sát để khiến họ yêu mình. Kết quả chỉ có Lương Tư Nghiên nhận cuộc gọi, lại bảo cậu chết đi cho nhanh, đừng chết trước mặt gia đình hắn.
Luyến ái não cảm thấy cả đời không có tình yêu chẳng còn ý nghĩa gì, cuối cùng đã cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, dứt khoát rời bỏ thế giới.
Cậu đã chết, và Thẩm Chu Nhiên trở lại trong thân thể này, tiếp nhận ký ức của hắn.
Chỉ có điều không biết có phải do tự sát khi cảm xúc quá lớn, nhiều ký ức rất mơ hồ và không hoàn chỉnh.
“Chết không còn gì lưu .” Thẩm Chu Nhiên đáp lại câu của Lương Tư Nghiên trước đó “Muốn chết thì chết đi”, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng.
Đúng vậy, luyến ái não không còn nữa.
Dù cậu thật sự đã chết, hay trở lại thế giới của mình, cũng không còn liên quan đến cậu.
Từ nay về sau, cậu được tự do.
“Cái gì? Cậu có thể nói to hơn chút không?" Lương Tư Nghiên không nghe rõ, nhíu mày.
Dùng tự sát kiểu này để thu hút sự chú ý của hắn.
Lương Tư Nghiên cười lạnh, chẳng lẽ không biết như vậy chỉ làm hắn càng ghê tởm hơn sao?
Cuối cùng hắn kiên nhẫn cạn kiệt: “Thẩm Chu Nhiên, tôi đã nói rõ rồi, tôi không thích cậu, cậu còn muốn tôi nói thêm nữa sao? Các ngươi Thẩm gia thật không biết xấu hổ, còn muốn Lương gia chúng tôi sao? Nếu lại tự sát thì tìm một nơi yên tĩnh mà chết đi, đừng làm phiền thiên hạ, đừng làm cho tôi cảm thấy cậu muốn làm khó dễ cho tôi, còn muốn đến phòng bệnh diễn kịch.”
Thẩm Chu Nhiên nhíu mày: “Cậu nghĩ tôi đang diễn kịch?”
“Thế thì không phải sao, còn tưởng rằng có người sẽ đau lòng vì cậu sao?” Lương Tư Nghiên tức giận.
Hắn bị cha mẹ buộc phải đến thăm Thẩm Chu Nhiên đã cảm thấy rất khó chịu, giờ thấy vẻ mặt vô tội của cậu càng thêm tức giận.
Hắn còn đang nói không ngừng, Thẩm Chu Nhiên nâng tay phải, chỉ về phía cửa: “Đi ra ngoài.”
“Cậu là người điên, về sau thiếu gia đến tai họa. Nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không ——”
“Có.” Thẩm Chu Nhiên chưa kịp nói hết đã đột ngột im bặt.
“Cậu nói cái gì?” Lương Tư Nghiên kinh hãi thốt lên. Thẩm Chu Nhiên đang làm gì? Đuổi hắn đi?
Thẩm Chu Nhiên trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn, môi khẽ nhấp, đôi môi vốn tái nhợt càng thêm không có chút huyết sắc, cố gắng nói: “Tôi nói, cậu đã nói xong chưa? Tôi vừa mới thua một trận cờ, muốn nghỉ ngơi, xin mời rời đi(1).”
---------------------------------------------
1)(Câu này có thể hiểu là Thẩm Chu Nghiên cảm thấy mình đã hoàn thành một giai đoạn quan trọng và hiện tại chỉ muốn có thời gian để thư giãn hoặc tĩnh tâm, không muốn bị làm phiền thêm)