Chương 7: Vì sống sót mới tham gia chương trình sinh tồn!

Editor: Trâm Rừng

Trong thời đại tinh tế, hầu hết các hành tinh trong liên minh tinh tế đều không dựng dục được linh khí. Sau khi Diệp Tả Dữu xuyên vào trong thời giới này đã quyết định tham gia chương trình truyền sinh tồn để tới được trái đất cổ đại với hy vọng tìm được một đường sống trong chỗ chết!

Sau hàng ngàn năm hồi phục, linh khí của trái đất cổ xưa đã phong phú hơn nhiều so với thời đại trước kia của Diệp Tả Dữu. Ngay cả dòng nước sông lạnh lẽo hiện đang bao bọc quanh người Diệp Tả Dữu cũng chứa đựng một ít linh khí nhè nhẹ. Cho nên thuật thông linh mà trước đây Diệp Tả Dữu không thể mở ra được, hôm nay lại thực hiện thành công.

Thông linh giả có thể câu thông với vạn vật, mở ra lưu ly đồng, học hỏi phương pháp của vạn vật, đến gần vạn vật lại cao hơn vạn vật. Đôi lưu li đồng phát ra ánh sáng nhợt nhạt, Diệp Tả Du hít một hơi, ngay sau đó, cậu đột nhiên nhảy lên, tấn công thẳng về phía đầu của con quái ngư!

Hạ Lôi đứng ở trên bờ như bị nghẹn thở: "Đừng đi chịu chết mà!"

Tiếng phi hành khí ầm ầm vang lên, đội trưởng đội cứu hộ đang chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp để cứu người thì nhìn thấy chàng trai trẻ yếu ớt khéo léo né tránh cái miệng to của con quái vật, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trên tay của cậu ta, ánh sáng kia đi một vòng cung hoàn mỹ giữa bọt nước văng tung tóe, một giây tiếp theo máu tươi văng ra khắp nơi—Quân đao bén nhọn đã đâm xuyên qua lớp vảy cứng rắn của quái ngư, thẳng tắp cắm vào đầu của nó.

Trong đôi lưu ly đồng của Diệp Tả Dữu hiện lên vòng tròn ánh sáng mà người khác không thể nhìn thấy được. Lúc này, vòng tròn ánh sáng đã bị thanh đao xuyên qua, ánh sáng tiếp tục dọc theo thanh đao chảy vào cơ thể Diệp Tả Dữu, làm giảm bớt sự mệt mỏi và đau nhức trên cơ thể của cậu.

Diệp Tả Dữu nói với giọng khàn khàn: "Ngươi đã chết."

Máu đỏ phun ra từ vết thương, mặt sông lấy con quái ngư làm trung tâm dần dần nhuộm lên một màu đỏ tươi.

Sau khi hấp thu hết toàn bộ linh khí trong vòng ánh sáng, Diệp Tả Dữu mới rút thanh đao mắc kẹt trong quái ngư ra. Trong nháy mắt vừa rút đao ra, thi thể con quái ngư liền chìm xuống đáy sông.

Diệp Tả Dữu cất thanh đao đi sau đó cũng chìm vào trong nước.

Trương Duệ, đội trưởng đội cứu hộ trên phi hành khí nhìn cảnh này với ánh mắt chết lặng.

Đội viên bên cạnh cũng bị dọa tới choáng váng: “Đội, đội trưởng… có cứu hắn…”

"Cứu người!" Trương Duệ bừng tỉnh, không chút suy nghĩ đã nhảy từ trên không trung hàng chục mét xuống dưới.

Trên sông văng lên những bọt nước khổng lồ, Trương Duệ rất giỏi bơi lội, hắn lặn một vòng quanh đáy nước nhưng vẫn không phát hiện ra được bóng dáng của chàng trai trẻ vừa rồi.

Trương Duệ cho rằng phương hướng không đúng nên trồi lên mặt nước, tranh thủ lúc lấy hơi để xác định phương hướng. Nhưng khi hắn nhìn về hướng cách đó không đã thấy chàng trai trẻ kia đang kéo xác con quái ngư bơi về phía bờ sông.

Trương Duệ dụi dụi mắt, hắn không có nhìn lầm đúng không? Thân thể của hắn còn đi trước suy nghĩ một bước, đã đi lên theo chàng trai trẻ kia.

Diệp Tả Dữu đã kéo xác của con quái ngư đến vùng nước nông, khi nhìn thấy Trương Duệ ở phía sau, cậu dứt khoát dừng lại, không muốn hao phí thể lực của mình nữa.

Mực nước đã rút xuống, hình ảnh đầy đủ của quái ngư đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Con quái ngư dài gần chục mét, toàn thân được bọc một lớp vảy màu đen cứng rắn, miệng há rộng lộ ra dày đặc những chiếc răng sắc nhọn, nếu nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy những đoạn tay chân còn mắc kẹt giữa hàm răng.

Trương Duệ nhanh chóng đuổi kịp, còn chưa kịp hỏi Diệp Tả Dữu có bị thương hay không đã nghe thấy Diệp Tả Dữu nói: "Bắt đầu từ miệng mổ xuống, dạ dày của nó ở chỗ này.” Diệp Tả Dữu chỉ vào một vị trí, "Chắc chắn có thể tìm thấy một số bộ phận thi thể.”

Trương Duệ kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu sau đó nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, khϊếp sợ nói: "Nó đã chết rồi à?"

Diệp Tả Dữu gật đầu, ho khan một tiếng: "Ta đi trước."

Trương Duệ không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, nói: "Chờ một chút, ngươi chỉ có một mình..."