Chương 24: Chọn người khiến bản thân yên tâm!

Editor: Trâm Rừng

Khán giả cười nhạo không thương tiếc đối với cảnh này:

【hahahahahahahahahahahahaha]

【Cười chết, ta biết ngay Tạ Nghị sẽ tạc mao mà! 】

【Đi nhanh đi, đi nhanh lên! Không cần hợp tác với Tạ Nghị! 】

Trước khi Diệp Tả Dữu kịp trả lời, Tạ Nghị không thể kiềm chế được lên tiếng trước: "Đợi đã! Ngươi cứ rời đi như vậy sao?"

Hạ Lôi căn bản không muốn để ý tới hắn nên nhấc chân bỏ đi.

Đúng lúc này, Diệp Tả Dữu ngăn cản Hạ Lôi: "Chờ một chút."

Hạ Lôi miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận của mình.

Tạ Nghị liếc nhìn Diệp Tả Dữu, hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên môi hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Có phải vì hắn nên ngươi mới không muốn gia nhập đội của chúng tôi không?"

Hạ Lôi tức giận trừng mắt: "Không phải chuyện của ngươi!"

Tạ Nghị nghiến răng nghiến lợi: "Vậy ta mời hai người cùng gia nhập thì sao? Các ngươi có đồng ý không?"

Hạ Lôi không nói gì.

Diệp Tả Dữu nói: "Được."

Hạ Lôi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu: "Làm sao ngươi..."

Diệp Tả Dữu bất ngờ nhìn thấy trong mắt hắn có chút ủy khuất, hiếm khi giải thích: "Không phải hắn vừa mới nói nhiệm vụ phía trước rất nguy hiểm sao? Có thêm mấy người lập tổ đội cũng khá tốt."

Diệp Tả Dữu không nhớ nhiều về chuyện của Tạ Nghị trong tiểu thuyết, điều duy nhất cậu nhớ là nhiệm vụ thứ hai mà Tạ Nghị và nhóm của hắn gặp phải—— Nhiệm vụ đó cực kỳ nguy hiểm, Tạ Nghị gần như tìm được một đường sống trong chỗ chết mới bảo toàn được tính mạng.

Mặc dù Tạ Nghị quả thực kiêu ngạo lại vô lý nhưng Diệp Tả Dữu đã xem qua tiểu thuyết nên biết được rằng Tạ Nghị thực sự không phải là người xấu. Thay vì gặp phải người như Lưu Kỳ để bị đâm sau lưng, thà chọn người có thể khiến bản thân yên tâm hơn một chút.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không ngờ rằng chính Diệp Tả Dữu là người đồng ý thành lập đội trước:

【Chết tiệt, nếu ta là Hữu Hữu thì ta nhất định sẽ không đồng ý! 】

【Phải! Làm cho Tạ Nghị tức chết! 】

【Hahaha ta có thể nhìn ra được Hạ Lôi cực kỳ không thích Tạ Nghị! 】

Hạ Lôi vốn dĩ nghe theo Diệp Tả Hữu, hiện tại Diệp Tả Hữu giải thích lý do cho hắn, mặc dù vẫn không hài lòng với Tạ Nghị nhưng hắn vẫn chấp nhận đề nghị của Diệp Tả Hữu.

Tạ Nghị ở bên kia thấy vậy càng bất mãn đối với Diệp Tả Dữu. Quả nhiên là vì con ma ốm này! Tên ma ốm này có gì tốt chứ? Ngoài trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì chính là một gánh nặng!

Trương Minh nhìn thấy Hạ Lôi không phản đối, vội vàng nói: "Được được được, từ nay về sau chúng ta đều là cùng một đội, khó chịu ở lúc trước đều cho qua đi."

"Chúng tôi đã tìm được một nơi thích hợp để nghỉ ngơi cách đây không xa. Hai người vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đầm lầy chắc chắn rất mệt mỏi, có muốn đi nghĩ ngơi trước không?” Tưởng Mông nói.

Diệp Tả Dữu quả thực rất mệt mỏi, mặc dù đã hấp thụ một lượng lớn linh lực nhưng cảm giác khó chịu về thể chất vẫn rất nghiêm trọng nên cậu liền gật gật đầu.

Bốn người kia đi phía trước dẫn đường, Diệp Tả Dữu cũng Hạ Lôi đi theo ở phía sau.

Sau mười nghìn năm nghỉ ngơi hồi phục, rất nhiều cây cối trên trái đất vẫn chưa bị con người phá hủy nên phát triển cực kỳ mạnh mẽ, khiến khu rừng này tăng thêm vài phần yên bình, tĩnh lặng.

Đi không bao lâu, mấy người bọn họ liền đến một khu đất bằng phẳng khuất gió, Lý Phong nói: "Tới rồi, chính là chỗ này."

"Nơi này có địa hình bằng phẳng, chung quanh không có nhiều cây cối chắn ngang, nếu gặp nguy hiểm có thể kịp thời chạy trốn." Trương Minh nói.

Ở giữa đã được bọn họ nhóm lên một đống lửa, Tạ Nghị hiên ngang khí phách đi qua ngồi xuống, đồng thời không quên ngẩng đầu giương mắt khıêυ khí©h nhìn Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu xem như không nhìn thấy.

Hạ Lôi nói: "Chúng ta qua bên kia đi." Hắn không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Tạ Nghị.

Diệp Tả Dữu không có ý kiến.