Chương 3

Giây tiếp theo, điện thoại cậu rung lên.

Chị họ trả lời cậu: [*Hình ảnh, là người này này, em thấy chưa? Tên đầy đủ của anh ta là Lục Hà.]

Khoảnh khắc Hạ Diễm nhìn thấy bức ảnh, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc. Người đàn ông vừa nhìn thấy không phải người trong ảnh, tên, ngoại hình, chiều cao đều khác nhau.

Nghĩ đến chiếc ô đen không một vết ướt và khí chất âm u, tà ác của người đàn ông, Hạ Diễm muộn màng nắm lấy huyết ngọc trên cổ.

Huyết ngọc nóng rực, không biết từ lúc nào đã mở ra một cái lỗ to lớn, gần như vỡ thành hai mảnh.

Giữa ban ngày, Hạ Diễm lại gặp ma.

Con ma này nói sẽ cưới cậu sau hai tháng nữa.

Hạ Diễm ớn lạnh sống lưng, vội vàng đứng dậy đi đến quầy bar thanh toán. Hạ Diễm hỏi: “Xin chào, vừa rồi không có ai đến đây sao?”

Ông chủ lắc đầu nói: “Không, chiều nay chỉ có cậu thôi.”

Hạ Diễm tái mặt, mở cửa bỏ đi. Trên đường đi, cậu chỉ nói với chị họ đối tượng xem mắt chưa đến, ngoài ra không có chuyện gì khác.

Theo những gì cậu có thể nhớ, bất cứ khi nào cậu gặp ma, mảnh huyết ngọc quanh cổ này sẽ bảo vệ cậu.

Bây giờ huyết ngọc đã bị vỡ, lời nói của thầy bói vẫn đọng lại trong đầu cậu: Đứa trẻ này có thể sẽ không sống sót đến sinh nhật thứ mười chín, sẽ bị quỷ ăn thịt.

Chỉ còn một tháng nữa cậu sẽ bước sang tuổi mười chín. Dù thế nào đi nữa, viên huyết ngọc bị vỡ không phải là một dấu hiệu tốt.

Khi Hạ Diễm về đến nhà thì mưa đã tạnh.

Cha mẹ Hạ Diễm đã chuẩn bị sẵn bữa tối và đợi cậu. Thấy cậu ra ngoài vào ngày mưa, mẹ cậu lo lắng nói: “Tiểu Diễm, có việc gì gấp thế? Trời mưa mà con vẫn ra ngoài?"

Hạ Diễm cười: "Con đi gặp một người bạn."

Mẹ cậu gật đầu, lấy khăn khô lau nước trên tóc cho cậu rồi nói: “Thôi con ăn chút đồ nóng đi, lát nữa tắm nước nóng.”

Đó là sinh nhật lần thứ 19 của Hạ Diễm, dù cha mẹ cậu không nói một lời nhưng Hạ Diễm cũng có thể nhìn thấy sự lo lắng, bất an trong mắt họ. Một số lá bùa trừ tà do các vị cao tăng viết ra được dán trước cửa phòng cậu.

Hạ Diễm suy nghĩ kỹ, quyết định không nói cho cha mẹ biết chuyện huyết ngọc vỡ.

Đêm đó, Hạ Diễm kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ trước khi đi ngủ, thắp thêm một cây cầu siêu, cậu đứng bên giường lưỡng lự hồi lâu mới nằm xuống.

Cậu sờ viên ngọc trên ngực, chẳng phải nó đã vỡ làm đôi rồi sao?

Có lẽ nó vẫn sẽ có tác dụng nào đó.

Hạ Diễm nhắm mắt trằn trọc mãi đến sáng sớm, thành phố Tân Hải lại bắt đầu mưa.

Cha mẹ đã ngủ trên lầu, căn biệt thự rộng lớn yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng mưa đập vào cửa sổ.

Được một lúc, Hạ Diễm cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Nửa ngủ nửa tỉnh, cậu dường như vẫn trằn trọc trên giường, ngủ không yên.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, cậu vội ngồi dậy.

Cậu nhìn quanh, không thấy có gì bất thường.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng động dữ dội, tà ma tứ phương tràn tới, Hạ Diễm sợ

hãi ôm ngọc trên ngực cầu nguyện xin nó cứu sống.

Sau vài giây, tiếng bước chân đột ngột dừng lại.

Hạ Diễm từng chút một tiến đến cửa phòng, nhìn qua lỗ nhòm——

Hóa ra là một con mèo con màu đen với một lá thư màu đỏ trong miệng, nó ngồi ở cửa phòng, cái đuôi cụp lại.

Vì mắc bệnh hen suyễn nên Hạ Diễm chưa từng nuôi thú cưng trong nhà. Người quản gia thường xuyên đuổi chó mèo đi lạc ra khỏi sân, cũng chưa bao giờ có một con vật nhỏ nào trong nhà.

Con mèo con dường như phát hiện Hạ Diễm đang nhìn mình, nó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Diễm bằng đôi mắt xanh lục, rồi dùng đầu đẩy lá thư qua khe cửa.

Lúc đó, Hạ Diễm mới nhìn rõ mọi thứ.

Trên tấm bìa đỏ viết bằng bút thư pháp có hai chữ: Thư hẹn.

Cậu run rẩy mở lá thư hẹn ra. Bên trong lá thư hẹn là những dòng chữ nhỏ ngổn ngang được viết bằng bút thư pháp.