Chương 18

Hạ Diễm chớp mắt, cảm thấy miêu tả của Trần Đồng khiến khung cảnh trong tranh trở nên sống động.

“Cậu nói vậy…cũng có thể là thật.” Hạ Diễm nhìn dòng chữ nhỏ bên khung: “Tác giả giấu tên này.”

“Vãi, nhìn dưới khung tranh kìa, có một vũng nước nhỏ? Máy điều hòa bị rò rỉ à? Chắc chắn không phải bức tranh rò nước phải không?” Trần Đồng nổi da gà khắp người: “Viện bảo tàng nghệ thuật lưu thông không tốt, tớ chán quá, hay mình về đi?"

Hạ Diễm gật đầu nói: "Được, đợi tớ quyên góp rồi mình về."

Trên taxi, Hạ Diễm không ngừng nghĩ đến gương mặt điển trai của Lục Bỉnh Văn.

Cậu vuốt ve chuỗi hạt ngọc trong suốt như pha lê trên cổ tay, bắt đầu tin rằng Lục Bỉnh Văn thực sự có thể bảo vệ cậu suốt cuộc đời, dù không biết khi nào nguy hiểm sẽ xảy ra nhưng Lục Bỉnh Văn luôn có thể xuất hiện kịp thời.

Trần Đồng nhìn bộ tranh nhỏ ôm trong tay Hạ Diễm tò mò hỏi: “Nhóc Hạ, tớ cũng quyên góp tiền mà sao không được tặng tranh như cậu nhỉ?”

Hạ Diễm tỉnh táo lại, sau đó nói: "Chắc là do tớ quyên góp nhiều một chút...một chút."

Trần Đồng lại trầm ngâm suy nghĩ.

Chiếc taxi cuối cùng cũng dừng lại ở khu biệt thự ở thành phố Tân Hải. Đây là vùng đất có phong thủy tốt mà ba mẹ Hạ Diễm đã nghe từ một thầy phong thủy. Những người có thể sống ở đây đều là những người giàu có hoặc quyền quý.

Nhìn biệt thự nhà họ Hạ uy nghi như trang viên quý tộc trong một bộ phim nào đó, đôi mắt Trần Đồng hoảng hốt, nói: "Hạ Diễm, đây không phải là nhà cậu chứ?"

Hạ Diễm ôm đóa hoa bỉ ngạn trong tay, nhẹ nhàng bước vào sân.

"Ừ, hình như trước giờ không có cơ hội dẫn cậu đến chơi." Hạ Diễm nói: “Ông chủ Trần, tối nay làm phiền cậu cùng tớ tiếp đón mọi người nhé."

"À, không vấn đề gì, tớ nhớ đường rồi." Trần Đồng hơi chóng mặt: "Nhóc Hạ, tớ vẫn còn tư cách làm cha nuôi vô trách nhiệm của cậu không?"

Hạ Diễm cười khúc khích, nói: "Làm bạn thôi."

Cậu dẫn Trần Đồng băng qua sân vườn, người hầu trong nhà đã chuẩn bị tiệc buffet cho buổi tối, trong sân rất nhộn nhịp.

Trong lúc đó, Trần Đồng còn chào hỏi mẹ của Hạ Diễm.

"Mẹ cậu đẹp thật đấy." Trần Đồng nói: "Thật tò mò không biết ba mẹ cậu quen nhau thế nào."

"Hai người họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi với nhau."

"Thật tuyệt vời... Hạ Diễm, vậy cậu tìm đối tượng có cần tìm người môn đăng hộ đối không? À, có khi còn phải là liên hôn với gia tộc khác?" Trần Đồng cảm thán: "Trong phim truyền hình toàn như vậy."

Hạ Diễm suy nghĩ vài giây, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy có lẽ tớ không có cơ hội rồi."

Một lúc sau, Hạ Diễm thay một bộ vest đen, đi theo ba mẹ chào đón khách.

Bộ vest đen cao cấp tôn lên dáng người cậu, chỗ lẽ ra phải đeo đồng hồ thì lại đeo một chuỗi ngọc bích vô giá, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, khí chất ôn hoà.

Nhưng dù có mặc vest, Hạ Diễm cũng không có khí chất tinh anh, ngược lại còn có cảm giác có mong manh.

Tưởng Nhược Nhược và Nhậm Hiểu Bình lần đầu tiên thấy Hạ Diễm mặc đồ trang trọng như vậy, từ xa nhìn một cái đã ôm nhau kêu lên: "A a a, Tiểu Hạ thật sự là đại mỹ nhân a a a!"

Tư Kiến Không chỉ nhìn một cái, liền thở dài: "Kiếp này tớ nhất định phải nói điều này, tớ nguyện làm con chó của Hạ Diễm."

"Cậu đã bị từ chối một lần rồi." Hàn Tranh nhướng mày: "Để kiếp sau làm chó đi."

"Tôi vẫn tốt hơn một số người không dám tỏ tình." Tư Kiến Không cười nhạt: "Cậu chẳng qua chỉ học giỏi hơn tôi chút thôi, còn đẹp trai thì không bằng tôi."

Hàn Tranh uống một ngụm sâm panh, nói: "Thể lực tôi cũng tốt hơn cậu."

Tư Kiến Không lườm cậu ta: "Tôi là sinh viên thể thao, thể lực đương nhiên tốt hơn cậu rồi."

"Chết tiệt, hai người cắt thận ra so đi." Trần Đồng không chịu nổi nữa: "Con trai tớ chính là cục cưng bé nhỏ, các cậu còn ở đây mơ mộng gì? Cút cút cút."

Tư Kiến Không nhếch miệng, nói: "Ông chủ Trần, Hạ Diễm đã mười chín tuổi rồi, cậu còn nghĩ người ta là cục cưng bé nhỏ, không thích hợp đâu."

"Thích hợp hay không thì liên quan gì đến cậu?" Hàn Tranh cười khẩy.

Tưởng Nhược Nhược cười hì hì nói: "Các cậu đừng cãi nữa, thật lòng mà nói, các cậu đều không có cảm giác cặp đôi với Hạ Diễm."

Trần Đồng ngơ ngác, hỏi bạn gái mình: "Cảm giác cặp đôi là gì?"

Tưởng Nhược Nhược hào hứng nói: "Trong lòng tớ, không ai xứng với Hạ Diễm, trừ khi đối phương là một người cực kỳ đẹp trai, vô cùng mạnh mẽ lại đối xử với Hạ Diễm rất tốt, còn có nhiều vàng bạc châu báu!"

Trần Đồng: “...”

Các quyền quý ở thành phố Tân Hải từ mười mấy năm trước đã biết con trai độc nhất nhà họ Hạ ốm yếu, sợ không sống lâu, nhưng lại không ngờ Hạ Diễm có thể bình an lớn lên, còn xuất sắc đỗ vào Đại học T.

Hạ Triều và Cố Liên nhiều năm nay rất khiêm tốn, đây là lần đầu tiên họ tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy cho con trai, cơ bản có thể mời ai là họ mời hết.