Chương 3

Lời vừa dứt, Chu hành Nghiên đi tới bên cạnh cậu, bàn tay to rộng nắm lấy tay cậu như một cái kẹp sắt. Một cơn đau nhẹ phát ra từ cánh tay, Vân Niệm dãy không ra nhưng lại kiêu ngạo không lên tiếng, cú đầu nhịn. Chu Hành Nghiên nghiêng người, dần dần tiến lại gần, hai mắt khóa chặt tầm mắt cậu, khi anh cúi đầu kề sát vào cổ cậu, cậu đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh. Hai mắt va chạm, Vân Niệm Niệm ép buộc bình tĩnh, cổ họng thắt lại, cậu nuốt nước bọt, trong lòng đấu tranh không biết có nên bảo anh ta dừng lại hay không, nhưng nếu làm vậy cậu thấy rất mất mặt. Ngay sau đó, điện thoại trong phòng khách reo lên.

Dì Trương vui mừng khôn xiết: "Niệm Niên! Số điện thoại của mẹ con!"

Vân Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm không lý do, thấy Chu Hành Nghiên vẫn đang giữ chặt mình, cậu giơ chân đá anh, tức giận hét lên: "Tránh ra!"

Chu Hành Nghiên buông tay ra, không nói gì, không nhìn Vân Niệm nữa, xoay người đi vào nhà bếp. Dì Trương có chút ngượng ngùng, Chu Hành Nghiên im lặng, sau khi gia đình thay đổi, anh càng ngày càng trầm lặng. Cô không còn cách nào khác đành phải mù quáng giúp Vân Niên giải thích, nói rằng cậu rất ngoan ngoãn, thực sự là một đứa trẻ ngoan, chỉ cảm thấy không khỏe vì vậy tâm trạng cậu rất tệ.

Chu Hành Nghiên không cam lòng, bây giờ anh không còn tâm trí để ghét một người, sau khi trải qua cái chết bi thảm của cha mẹ, bị người đòi nợ ép đến mức không biết đi đâu. Anh thậm chí từng giành thức ăn với những người vô gia cư, so với những chuyện đó, những hành động nhỏ của Vân Niên ngây thơ đến mức gần như dễ thương.

"Tôi không ghét em ấy," anh nói.

Chu Hành Nghiên đi lên lầu, đi qua hành lang, cửa phòng Vân Niệm không đóng, nửa hở, cảnh tượng bên trong lộ ra. Vân Niệm đã thay một bộ đồ ngủ khác, quay lưng về phía cửa, nằm sấp trên giường chơi game, chân nhỏ gập lại đung đưa, lộ ra mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, hai bàn chân mềm mại lủng lẳng giữa không trung. Như thể cảm nhận được ánh nhìn phía sau, cậu bé trên giường đặt máy chơi game xuống, quay sang nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Chu Hành Nghiên dời đi, có chút thất thần, nói: "Dì Trương nói em không ăn sáng, tôi sợ em đói bụng nên hâm canh cho em."

Vân Niệm lại cầm máy chơi game lên, lơ đãng đáp: "Ồ, tôi biết rồi." Nói xong, cậu nằm trở lại trên giường.

Cậu đối xử với Chu Hành Nghiên như không có chuyện gì xảy ra, coi như tất cả tranh chấp và kiếm chuyện vừa rồi đều không xảy ra. Chu Hành Nghiên xoay người muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy cậu ra lệnh: "Đóng cửa lại.”

Thiếu niên nằm trên giường chơi game, ra lệnh cho đối phương một cách tự nhiên không hề ngượng miệng. Chu Hành Nghiên duỗi tay đóng cửa lại, đóng lại cảnh tượng bên trong.

Trong cả tuần, họ đã dành cả tuần trong hòa bình.

Biệt thự của nhà họ Vân ban đêm có chút yên tĩnh, tựa như sợ quấy rầy thiếu gia ốm yếu đang nghỉ ngơi ở đây, mọi chuyện đều lặng lẽ tiến hành. Vân Niệm rất ít khi xuống lầu, kể từ ngày đó, mỗi lần Chu Hành Nghiên bước ra khỏi phòng, anh chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đóng chặt đối diện.Có lẽ người bên trong vẫn giống như ngày đó, lười biếng trên giường chơi trò chơi, có lẽ ăn xong rồi nghỉ ngơi hoặc làm trò vô tri. Từ ngày đó trở đi, cậu dường như đã quên mất trong nhà có người lạ thứ 3.

Chiều tối thứ bảy, Diệp Phỉ Vân cùng chồng Vân Mạnh Tề đã trở lại, đi cùng còn có bác sĩ Vân Niệm, hôm nay là Vân Niệm kiểm tra thân thể định kì. Vân Niệm không đi thang máy, lịch bịch chạy xuống bằng cầu thang, Vân Mạnh Tề vừa thấy, khẩn trương cực kỳ, gấp tới mức đánh đổ tách trà.

Bảo bối, sao lại tự đi xuống, mệt chết cục cưng rồi?”

Trái tim Vân Niệm trời sinh có vấn đề, còn rất nghiêm trọng, khi còn nhỏ hai chân cơ hồ không chạm đất, Vân Mạnh Tề đối với nhi tử yêu thương, nâng niu như búp bê sứ, đi chỗ nào cũng ôm, nâng sợ vỡ, ngậm sợ tan.

Trừ Chu Hành Nghiên, ở đây đều là lão người quen, Vân Mạnh Tề làm vậy không ai thấy kì quái, trương dì còn trêu ghẹo: “Niệm Niệm trưởng thành nhưng vẫn quấn người như vậy, sau này chắc không có ai giành với Vân tổng đâu.”

Diệp Phỉ Vân ra vẻ ghét bỏ mà xoay đầu: “Lớn như vậy rồi còn ôm.”

Vân Mạnh Tề ở Vân Niệm vỗ mông Vân Niệm, trầm thấp mà cười một tiếng: “Nhi tử còn nhỏ, còn có thể ôm mấy năm.”

Người đàn ông cao lớn cường tráng, thiếu niên trong ngực so ra vẫn nhỏ bé, thật sự có thể ôm thêm mấy năm. Chu Hành Nghiên đi theo sau phụ tử hai người, nhìn Vân Niệm đu ở trên vai Vân Mạnh Tề, nhìn anh cười đắc ý. Vân Mạnh Tề râu bị bứt râu đau, gấp đến độ lại đánh vài cái nhi tử mông, ra vẻ uy nghiêm mà giáo huấn: “Nghịch ngợm!”

Vân Niệm bị hắn đánh vài cái vào mông, cậu giãy giụa muốn xuống, miệng oán trách: “Râu của baba làm đau con!”

Vân Mạnh Tề cười ha ha, cố ý dùng râu cọ thêm vài cái, lúc này mới đem cậu giao cho Chu Hành Nghiên: “Được, ba ba không khi dễ con, đi chơi với ca ca đi.”

Chu Hành Nghiên đột nhiên bị nhét một người nhóc con trong lòng, mang theo mùi thuốc, cơ thể mềm ấm, xúc cảm làm anh giật mình, chỉ có thể cứng nhắc ôm lấy nhóc con. Vân Niệm dịch mông tạo tư thế dễ chịu ở trong lòng ngực anh, đem hắn ấn ở chính mình trên eo đôi tay đẩy ra, xem cũng chưa liếc hắn một cái, xoay người đối Vân Mạnh Tề kêu: “Anh ta không phải ca ca con.”

Vân Mạnh Tề nhấp một ngụm trà ngon, nhìn con trai cưng hoạt bát khỏe mạnh, mặc kệ cậu quậy thế nào cũng thấy vui, vô điều kiện mà theo cậu: “Đúng đúng đúng, A Nghiên không phải ca ca con, con là tiểu tổ tông của cả nhà chúng ta, được không hả tiểu tổ tông?”

Vân Niệm đẩy ra Chu Hành Nghiên, ngồi xuống giữa Diệp Phỉ Vân và anh, nói: “Tất nhiên rồi.”

Quậy đủ rồi, bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Vân Niệm, tuy rằng sắc mặt Vân Niệm tái nhợt như cũ, nhưng so với trước kia tốt một chút, môi cũng có một chút huyết sắc, quan trọng nhất chính là tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn rất nhiều, làm cho Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đều chờ mong kết quả kiểm tra lần này hơn.