Bạch Hứa Ngôn có chút bất an cầm điện thoại, sau khi nhắn xong câu mình đã gửi nhầm người, đầu bên kia khung chat liền chìm vào im lặng.
Ngay cả dòng chữ nhắc nhở [Đang nhập] cũng không có.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật gượng gạo. Mà Ngụy Văn Thanh không phản bác cũng không khẳng định, biến mất giống hệt như không khí vậy, cậu không có cách nào xác định được thái độ của đối phương, ngược lại càng thêm bất an.
Vô thức vuốt màn hình điện thoại, cách ba tin nhắn thoại, trên cùng vẫn còn hiển thị lịch sử chuyển khoản của cậu.
Ngụy Văn Thanh không nhận, xem ra là không định nhận rồi.
Sau khi ói xong, cơn khó chịu nhất đã qua, lại thêm màn xen ngang vừa rồi khiến cậu toát hết cả mồ hôi, cơn đau đầu cũng giảm đi mấy phần, lúc này cậu mới nhận ra mình đang ngồi trong một trung tâm thương mại khá đắt tiền.
Mà trung tâm thương mại chính là nơi bán quần áo.
Không nhận tiền thì cũng phải đền quần áo, chi bằng cậu cứ đi mua một bộ rồi trả lại cho hắn cho xong.
Bạch Hứa Ngôn mở lại lịch sử trò chuyện của tối qua, ảnh đại diện chú chó nhỏ dễ thương hiện ra. Cậu hỏi cái áo có hình chim ưng là nhãn hiệu gì, bên kia trả lời có lẽ là BOY LONDON.
Nhãn hiệu quần áo mà cậu biết phân biệt chỉ giới hạn trong Nike và Adidas, cộng thêm tối hôm qua rất mệt nên chỉ hỏi đối phương áo của nhãn hiệu này giá khoảng bao nhiêu, sau khi nhận được câu trả lời là khoảng bảy tám trăm tệ, cậu đã trực tiếp chuyển khoản một nghìn tệ cho Ngụy Văn Thanh.
Cậu mở bản đồ tìm kiếm, quả thực tìm được nhãn hiệu này ở tầng hai của trung tâm thương mại.
Cậu đứng dậy, quyết định sẽ đi dạo trung tâm thương mại lần đầu tiên sau nhiều ngày không ra ngoài.
*
Đối với Bạch Hứa Ngôn mà nói, đi trung tâm thương mại mua quần áo chẳng khác nào bước vào một cánh cổng thần bí của thế giới khác.
Cửa hàng này trang trí theo phong cách tối màu, nhân viên phục vụ tóc uốn giấy bạc, hình như là còn xịt cả nước hoa, trông rất thời trang. Khi đối phương nhiệt tình tiến đến chào hỏi, Bạch Hứa Ngôn nhìn rõ trong mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ do dự.
Điều đó cũng bình thường thôi, dù sao cậu đang mặc áo ca rô màu xám mà.
May mà Bạch Hứa Ngôn là một người không dễ cảm thấy ngượng ngùng.
"Tôi đến mua quần áo cho bạn."
Anh trai tóc uốn giấy bạc tỏ vẻ đã hiểu: "Thưa anh, anh có cần tôi giới thiệu không? Anh muốn mua áo khoác, áo hoodie hay quần dài?"
Bạch Hứa Ngôn nói: "Áo sơ mi." Nói xong cậu lại thấy có gì đó không đúng, cậu phát hiện hình như cửa hàng này không có nhiều áo sơ mi.
Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất là, cậu nhìn quanh một lượt, màu đen và màu vàng đan xen khắp nơi tạo nên bầu không khí thời trang mà cậu không thể nào hiểu nổi, Bạch Hứa Ngôn đẩy đẩy chiếc kính không độ, hỏi anh trai tóc uốn giấy bạc: "Cửa hàng của anh không có hình chim ưng nào nhỏ hơn sao?"
Con chim ưng này quá lớn... không giống của Ngụy Văn Thanh lắm.
Anh trai kia ngẩn người: "Chim ưng nhỏ hơn?"
Yêu cầu này không tính là quá đáng, nhưng đến cửa hàng quần áo mà không xem kiểu dáng, màu sắc, lại chỉ chăm chăm vào kích thước họa tiết thì có phải hơi kỳ lạ không?
Logo này chính là kiểu dáng kinh điển của bọn họ đấy.
Với tinh thần phục vụ chuyên nghiệp, anh ta vẫn mỉm cười lấy ra mấy mẫu áo đưa đến trước mặt Bạch Hứa Ngôn: "Thưa anh, anh xem thử trong mấy mẫu này có mẫu nào anh thích không?"
Bạch Hứa Ngôn nhìn lướt qua một lượt, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Ý tôi là nhỏ hơn nữa, chỉ có..." Cậu dùng tay ra hiệu, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn nhỏ: "Đại khái là con chim ưng to bằng thế này."
Anh trai bán hàng khó xử nói: "Cái này..."
Bạch Hứa Ngôn tự mình quay đầu đi tìm, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng tăng. Có vẻ như vấn đề về chim ưng không chỉ nằm ở kích thước, mà hình dạng và kiểu dáng cũng không giống nhau.
Nói một cách đơn giản, tại sao con chim ưng này lại lớn và vàng như thế chứ.
Hơn nữa, Ngụy Văn Thanh sẽ đến một cửa hàng theo phong cách này để mua quần áo sao?
Ít nhất là năm năm trước thì không.
Phong cách của cửa hàng này trông quá thời thượng, còn Ngụy Văn Thanh thì năm cuối đại học đã mặc đồ như thể đã đi làm được mười năm rồi vậy.
Vừa nghĩ đến đây, quả báo vì nói xấu người khác đã đến ngay.
Bạch Hứa Ngôn nhìn thấy Ngụy Văn Thanh bước vào cửa hàng.
*
Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hứa Ngôn trong cửa hàng thời trang, trong đầu Ngụy Văn Thanh hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Hắn nghĩ Bạch Hứa Ngôn chắc chắn không thể mua loại quần áo này cho mình mặc được, cậu đến đây chỉ có thể là mua đồ tặng người khác. Nhưng Bạch Hứa Ngôn không giống hắn, cậu không thích giao tiếp, quần áo là món quà rất riêng tư và cậu cũng không hiểu biết về chúng, chỉ những người có mối quan hệ rất thân thiết mới tặng.
Gần một tuần không gặp Bạch Hứa Ngôn, hắn tự mình chạy đến nhà người ta để đưa ấm áp, đi cùng đến bệnh viện, nửa đêm gọi điện thoại. Nhưng cho đến tận lúc này, hắn mới đột nhiên nhận ra rằng, có vẻ như hắn chưa bao giờ nghĩ đến một khả năng.
Liệu bây giờ Bạch Hứa Ngôn có còn độc thân hay không?
Vấn đề này không thể nghĩ sâu thêm được nữa, tin nhắn tự nhận là "gửi nhầm" của Bạch Hứa Ngôn hiện lên trong đầu hắn.
Nếu như vừa nãy Bạch Hứa Ngôn nói thật, "Có thể gặp nhau không?", vậy câu hỏi này rốt cuộc là hỏi ai, trong hoàn cảnh nào.
Ngụy Văn Thanh đứng đó, Bạch Hứa Ngôn còn chưa kịp nói gì, hắn đã tự mình suy diễn ra một lời giải thích thoạt nhìn rất vô lý nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không hợp lý.
- Bạch Hứa Ngôn đang chiến tranh lạnh với bạn trai, cậu đã nhắn tin gọi đối phương ra ngoài, lại còn đi mua quà để cầu xin quay lại.
Cho dù có cãi nhau thì cũng không thể mặc kệ sự sống chết của một bệnh nhân đang sốt cao ở nhà được chứ!
Ngụy Văn Thanh càng nghĩ càng tức, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt của thằng nhóc này bây giờ sao lại trở nên thế này, thế mà lại thích một tên tra nam mặc đồ thời trang, còn phải mang bệnh chạy ra ngoài mua quà.
Sự kiên quyết ra đi năm xưa đã đi đâu mất rồi?
Lại nói, cậu đã yêu đương với một tín đồ thời trang rồi, sao không thay đổi hình tượng của mình đi?
Còn mặc áo ca rô màu xanh xám làm gì!
Nhiều suy nghĩ lộn xộn không có logic tràn ngập trong đầu Ngụy Văn Thanh, hắn không nói một lời, trừng mắt nhìn Bạch Hứa Ngôn, càng nghĩ càng thái quá.
Cho đến khi Bạch Hứa Ngôn tiến lại gần hắn, cúi người nhìn kỹ vào ngực hắn, hỏi: "Con chim ưng này của anh và con chim ưng kia của anh ta không phải là cùng một con chim ưng à?"